Chi quen Mạnh trong bữa tiệc sinh nhật của cô bạn đồng nghiệp thân thiết. Ban đầu, Mạnh ấn tượng vì Chi xinh đẹp và mau miệng. Anh chủ động xin số điện thoại, facebook rồi làm quen. Hai người nói chuyện rất hợp nhau, thuở ban đầu cứ mải hàn huyên có hôm tới 1 – 2h sáng. Được vài tháng thì cả hai chính thức yêu nhau.
Ai cũng bảo Chi và Mạnh đôi lứa xứng đôi. Chàng thì điển trai, cao ráo, đang làm công nghệ thông tin lương tháng 3 chục triệu, nàng làm marketing xinh đẹp, năng động, lương tháng cũng không ít 15 – 17 triệu. Ngay từ khi yêu, Chi và Mạnh đều đã xác định tới chuyện lâu dài dù mỗi người một tỉnh. Chi nghĩ:
- Dù khác quê, đi lại xa xôi nhưng với mức lương này, cả hai phấn đấu thêm 1 chút thì sẽ mua được nhà Hà Nội thôi.
Mạnh cũng nghĩ như Chi, anh còn cười cười, bảo:
- Lo gì, mình lo một phần, nhờ các cụ lo giúp 1 chút nữa.
Dù không thích suy nghĩ nhờ vả bố mẹ cho lắm, nhưng Chi thấy cũng phải. Cô tặc lưỡi cho qua:
- Ừ thì ban đầu vay bố mẹ 2 bên, sau này hết nợ ngân hàng thì trả nợ bố mẹ.
Hơn 6 tháng yêu nhau, Chi thấy Mạnh cũng là chàng trai rất tử tế. Anh chiều chuộng và thật lòng yêu thương cô. Tuy chỉ có một điều là anh hiếm khi nhắc tới bố mẹ. Mỗi lần Chi hỏi, anh chỉ trả lời hời hợt:
- Bố mẹ là công chức về hưu, đồng lương ba cọc ba đồng. Bố 60 tuổi, mẹ 58 rồi.
Mặc cho Chi gặng hỏi bố mẹ anh làm gì, hiện giờ nghỉ hưu có tìm thêm công việc gì nhẹ nhàng không nhưng Mạnh vẫn lảng đi. Chi cũng vô tư, chỉ nghĩ là Mạnh có xích mích gì với bố mẹ nên tạm thời chưa muốn nhắc tới.
Rồi Mạnh và Chi cũng tính tới chuyện lâu dài, cả hai bàn nhau về ra mắt bố mẹ. Lúc này, Mạnh liên tục hỏi Chi:
- Nếu nhà anh gia cảnh khó khăn, em có còn yêu anh nữa không?
Chi bật cười:
- Anh là khố rách áo ôm thì em cũng vẫn yêu anh rồi đấy.
- Anh hỏi nghiêm túc đấy.
- Không.
- Hả?
- Ha ha, thôi nào, em đùa thôi. Chuyện gia cảnh giàu nghèo không quá quan trọng đâu. Chỉ cần anh có chí, nỗ lực phấn đấu lo cho cuộc sống sau này là được.
- Thật hả? Kể cả nhà anh ở quê nhà tranh vách nứa em cũng không bỏ anh sao?
- Anh hỏi nhiều thế nhỉ, chẳng phải em đã nói rồi sao?
Chi hậm hực trước những câu hỏi lặp đi lặp lại của Mạnh. Suốt thời gian đó, Mạnh vẫn không yên tâm, vẫn tiếp tục về việc tiền bạc và tình yêu. Nhiều khi hai người hẹn hò đi ăn tối, Mạnh lại than:
- Không có tiền đưa em đi ăn chắc em chẳng còn yêu anh nữa đâu nhỉ.
Chi bực mình, quát lớn và bỏ về:
- Anh không có tiền thì cố mà làm ăn, đừng có tối ngày than vãn điều đó nữa. Em thấy rất mệt mỏi.
Rồi ngày về ra mắt bố mẹ Mạnh cũng tới. Đứng trước căn nhà tranh vách nứa ọp ẹp giữa đồng, Chi không khỏi sững sờ. Thấy biểu cảm của Chi, Mạnh quay sang cười khẩy:
- Đây là nhà anh. Sao, em sợ phải lấy người nghèo như anh à?
Chi bất ngờ nổi giận:
- Em nói rồi, nghèo hay giàu em không sợ, vì em nghèo từ bé. Nhưng em sợ đàn ông hèn, sợ đàn ông vô lo. Anh thì lại đúng như thế rồi đấy. Lương tháng anh đâu có thấp, anh đi làm cũng vài năm rồi, cớ sao không dành dụm tiền mà lo cho gia đình 1 chút trong khi bản thân thì trau chuốt, đạo mạo? Anh quá đỗi ích kỉ và còn sĩ diện hão. Anh không dám chia sẻ về hoàn cảnh với cả người yêu vì sợ xấu hổ hay sao? Xin lỗi, em sợ phải lấy người như anh thật đấy. Hèn và sĩ diện, vô trách nhiệm với gia đình và ích kỷ!
Nói rồi, Chi quay ngoắt đi. Lúc này, Mạnh mới vội vàng chạy theo. Anh ôm cô vào lòng và xin lỗi:
- Anh xin lỗi, anh chỉ thử em chút thôi. Đây là căn lều trông vịt của một người cùng xóm, không phải nhà anh. Để anh đưa em về gặp bố mẹ nhé.
Dù Chi vẫn giận vì việc bị thử lắm, nhưng cô cũng vẫn theo chân Mạnh tới gặp bố mẹ. Thì ra, nhà Mạnh giàu nứt đố đổ vách chứ chẳng phải nghèo khó gì. Còn Mạnh, chỉ nghe 1 câu nói của Chi anh biết đây chính là người vợ mình đang tìm kiếm.
Theo Miss Mộng Mơ (Helino)