Một ngày thực sự có quá nhiều câu chuyện mệt mỏi. Kéo bảng tin trên facebook mà hiện lên 5 lần 7 lượt câu hỏi rập khuôn: "Các chị ơi ai ly hôn rồi cho em xin ít kinh nghiệm với ạ."
Tại sao? Tại sao cũng đã có một thời vì nhau thề sống thề chết. Tại sao cũng đã từng vùng vằng trái ý bố mẹ để được sống bên nhau. Tại sao bất chấp lý trí hết tất cả để lao vào nhau. Rồi tại sao lại phải tiễn biệt nhau bằng cái từ ly hôn bế tắc và lạnh ngắt thế?
Đúng, không yêu thì chấm dứt cho đỡ làm khổ nhau. Nhưng chẳng phải ngày xưa yêu thiếu điều chết vì nhau đấy sao? Người là do mình chọn cơ mà, nào ai ép uổng?
Là do hết yêu hay vì một lý do bồng bột nhất thời nào đó khác mà lên cơn cả giận mất khôn? Vì mẹ chồng càm ràm hoặc dạy cháu không theo ý mình, vì cô em bên chồng săm soi hoặc ăn bẩn ở dơ, vì bà cô họ nhà chồng hay ngồi lê đôi mách…
Toàn những câu chuyện chẳng hề hấn tới tình yêu thương của hai vợ chồng, nhưng cứ ôm vào cho dặm bụng rồi khiến nảy sinh ngột ngạt. Thấy người ta kéo nhau ra toà cũng nghĩ thì thôi ra toà. Trong khi duyên nợ có thể vẫn còn, nhưng không một ai chịu ngồi xuống để giãi bày cùng đối phương.
Chồng ngang ngạnh một thì vợ ngang ngạnh tới mười. Chồng lên cơn hâm hâm nói nhiều thì vợ cũng chẳng vừa ngồi ca cẩm nói lắm. Thành ra cả hai vợ chồng chẳng ai chịu nhường nhịn ai, sợi dây tình yêu bỗng chốc đứt phăng khi cả hai cùng căng thẳng. Ra toà, ly hôn, thế là xong ư?
Người ta nói phụ nữ an tĩnh như nước thì đàn ông được nhờ, gia đình được êm ấm. Những người phụ nữ an tĩnh không phải là họ cam chịu, mà là họ khôn ngoan. Họ thừa biết khi nóng giận ai cũng giành phần nói mà không có ai nghe thì không giải quyết được vấn đề gì. Cho nên họ để chồng mình nói trước, thích nói tới lúc nào cũng được, bao giờ nguôi cơn giận họ mới bắt đầu hạ hồi phân giải.
Đúng là có những câu chuyện buộc phải dùng tới ly hôn để làm cho hai người đỡ khổ. Nhưng chỉ mong rằng trước khi nghĩ tới chuyện ly hôn – phương án cuối cùng tách nhau ra khỏi cuộc đời nhau, thì chúng ta cũng dành cho nhau một khoảng lặng đủ lâu để bình tĩnh trở lại, để suy xét đúng sai. Và nhất là để xem tình yêu có thực sự còn không hay đã hết.
Bên cạnh đó, cũng có nhiều người ca cẩm "chồng em yêu em lắm nhưng anh ấy vừa đi ngoại tình" hoặc là "chồng em là người tốt nhưng anh ấy vừa đánh em một trận thừa sống thiếu chết…" để rồi sau đó chốt hạ một câu "em phải làm sao đây?"
Không hiểu sao có nhiều người lại thừa mứa lòng bao dung và vị tha đến vậy. Họ sẵn sàng để người đàn ông mang danh chồng chà đạp lên mình hết lần này tới lần khác. Và thay vì trách chồng chưa hoàn thành trách nhiệm, họ tự dằn vặt đay nghiến lấy mình, coi mình là nguồn cơn mọi vấn đề sai trái của chồng.
Nói hơi ngoa nhưng kể ra phụ nữ cũng là thân lừa ưa nặng. Khi người ta đã 5 lần 7 lượt không tôn trọng mình, lúc thì đánh đập, lúc thì bồ bịch lăng nhăng, nhưng vẫn lên hỏi ý kiến xem em nên làm gì, em có nên tha thứ cho chồng em và chuẩn bị cho lần ăn đánh tiếp theo?
Tất nhiên người ngoài cuộc cũng chỉ có thể nghe để hiểu phần nào câu chuyện, còn người trong cuộc mới là người cảm nhận rõ nhất. Chỉ có điều người trong cuộc lúc nào cũng tự lừa dối bản thân mình, si mê đến cố chấp, ngờ nghệch đến đáng thương.
Chị em à, chúng ta là phụ nữ, chúng ta được bố mẹ sinh ra trên cõi đời này là để trở thành những người vợ hiền, những người mẹ đảm. Nhưng khi chúng ta lựa chọn yêu thương và gắn kết cùng ai đó không có nghĩa là chúng ta được phép bỏ mặc bản thân mình.
Cuộc sống này thực sự quá ngắn ngủi để liên tục hết lần này tới lần khác tự đưa mình vào ngõ cụt. Nếu chuyện tình duyên đã đến hồi kết thúc, thì hãy can đảm đặt cho nó một cái dấu chấm rõ ràng. Nếu thực sự còn yêu, là không đành lòng, thì đưa tay níu giữ. Suy nghĩ giản đơn đi thì cuộc đời cũng thanh thản nhiều hơn.
Là phụ nữ vốn dĩ đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng người có thể làm cho mình bớt phải thiệt thòi hơn ngoài bản thân ra cũng chẳng còn ai khác. Cho nên đủ yêu thì giữ, đủ buồn thì buông, đừng vướng bận quá nhiều điều không xứng đáng mà khiến bản thân đau lòng. Nên nhớ, người không vì mình trời tru đất diệt.
Theo Bôm Bốp (Helino)