Như và Văn quen rồi yêu nhau được khoảng hơn 1 năm nay. Lúc đó họ có vài người bạn chung nên thỉnh thoảng gặp mặt rồi dần dần được gán ghép thành 1 cặp. Vì cả 2 vừa ra trường không lâu và muốn tạo lập sự nghiệp nên chỉ quen nhau kiểu nửa vời chứ không xác định gì. Hơn nữa Như luôn cảm thấy họ có nhiều bất đồng và Văn rất vô tâm nên cách đây không lâu, cô đã quyết định chia tay.
Ngờ đâu, vừa chia tay được mấy hôm thì Như phát hiện mình đã mang thai. Sau khi biết tin, Văn không quá nồng nhiệt nhưng cũng không chối bỏ giọt máu của mình. Gia đình anh đồng ý chuyện cưới xin nhưng miễn cưỡng nhiều hơn. Thực lòng mà nói, tình cảm của cả Như lẫn Văn chưa đủ sâu sắc để tiến đến hôn nhân, cưới vội vàng chẳng qua là vì lỡ mang thai.
Ngoài ra Như cũng nghĩ dù sao con sinh ra đầy đủ bố mẹ sẽ tốt hơn và cô hi vọng vào sự thay đổi của chồng bởi người ta vẫn bảo khi có con, đàn ông sẽ trưởng thành hơn. Tuy nhiên, Như không nghĩ sự miễn cưỡng, coi thường của nhà chồng dành cho mình lại quá đáng như vậy.
Đầu tiên là chuyện đám hỏi. Nếu như người ta lấy chồng không 7 mâm thì cũng 5 tráp thì nhà Văn chỉ mang đến mấy quả cau héo và chai rượu nhạt. Khỏi phải nói bố mẹ Như muối mặt với họ hàng, làng xóm không biết để đâu cho hết. Thương con gái, ông bà hỏi đi hỏi lại xem có thật sự muốn cưới không nhưng cô vẫn quả quyết đồng ý.
Đám hỏi đã thế nên đám cưới cũng không khá hơn là mấy. Nhà trai đến đón dâu chỉ có vài ba người lấy lệ. Khi về nhà trai, nhà gái cũng chẳng được tiếp đón gì mà thay vào đó là thái độ thờ ơ. Cả nhà nhìn nhau ngán ngẩm nhưng thương Như nên nhẫn nhịn ngồi một lát rồi về.
Đỉnh điểm của sự coi thường mà nhà Văn dành cho con dâu chính là phòng tân hôn. Trước đó tiền sắm sửa phòng cưới này cũng là do cô bỏ ra mua chăn ga gối đệm và đồ đạc để trang trí. Nhưng khi bước chân vào phòng, Như không khỏi hoảng hốt vì căn phòng như một bãi rác. Vỏ bánh kẹo, vỏ hạt hướng dương, vụn pháo hoa, lon nước ngọt rỗng,... rơi vãi khắp mọi nơi. Tất cả chúng khiến cho chăn gối mới mua mà bẩn thỉu, nhàu nhĩ như đã dùng mấy năm.
Không những thế, mang tiếng là phòng tân hôn mà người ta đi ra đi vào như chốn không người. Thôi thì từ cháu chắt bên chồng đến bạn bè chồng đều có mặt trong phòng tân hôn này cả. Thấy thế Như quay ra hỏi chồng:
- Sao phòng cưới mà anh để bừa bộn và mọi người vào ra thế?
- Ơ... Ơ... Anh có biết gì đâu.
Văn lúc đó đang say sưa cùng với bạn bè nên cứ ú ớ. Trong khi đó đám bạn của anh lại trêu: "Gớm. Bụng thế rồi mà vẫn còn lo phòng tân hôn. Dâu mới có khác! Máu thế!" rồi cười cợt khả ố vô cùng. Còn chị chồng lại liếc xéo: "Người ta cưới cho là may lại còn hạch sách".
Lúc đó Như cảm tưởng như mình đang là con mồi cho những người đó lao vào cắn xé vậy. Tủi thân, cô bỏ về phòng mà nước mắt tuôn như suối. Một lát sau, Văn vào thấy vợ khóc đã không an ủi được 1 tiếng nào còn mắng: "Khóc cái gì mà khóc! Thay đồ rồi dọn dẹp đi còn gì nữa!".
Đến nước này thì Như không thể chịu đựng thêm nữa, cô dứt khoát: "Anh muốn thì đi mà dọn, tôi không dọn. À. Tôi có dọn. Tôi dọn đồ về nhà tôi chứ không thể chịu đựng anh và cả nhà anh thêm 1 giây nào nữa". Nói xong, cô thu xếp quần áo và bỏ về nhà ngay trong đêm trước sự ngỡ ngàng của chồng.
Thấy con gái nước mắt ngắn nước mắt dài xách va li về, bố mẹ Như lường trước được mọi chuyện nên ra sức an ủi: "Bố mẹ đã nói từ đầu rồi mà không chịu. Giờ chuyện đã thế này thì đừng lo nữa, cứ ở nhà sinh con rồi bố mẹ phụ thêm chăm sóc 2 mẹ con".
Từ hôm đó đến nay, cả Văn lẫn gia đình anh ta không hề liên lạc hay hỏi han gì. Quả thực, nếu không có bố mẹ thì Như không biết phải làm sao nữa.
Theo Miss Tơ (Helino)