Tôi và vợ cũ đã ly hôn hơn 2 năm vì bất đồng quan điểm. Hai chúng tôi có với nhau 1 đứa con gái, và may mắn thay tôi đã giành được quyền nuôi con vì tài chính nhỉnh hơn.
Gần một năm trước, tôi gặp được Mai. Cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng, và từng lỡ dở như tôi. Mai kể, cô ấy cũng có một đứa con gái, nhưng thật đáng tiếc quyền nuôi con thuộc về chồng cũ. Có lẽ vì vậy mà khi gặp con gái tôi, cô ấy luôn đối xử với con bé rất dịu dàng, quan tâm hết mực, giống như muốn bù đắp cho khoảng trống trong lòng mình vậy.
Nói thật, tôi không có ý định ở vậy nuôi con cả đời, nhưng ưu tiên hàng đầu là người vợ mới phải yêu thương cả con gái tôi mới được. Con bé đã chịu thiệt thòi khi xa mẹ rồi, tôi không muốn nó lại chịu cảnh mẹ kế con chồng. Hơn nữa, nếu mẹ con không hợp nhau thì rất khó sống chung.
Thấy Mai rất tốt bụng, đối xử với con gái rất tốt nên sau 8 tháng hẹn hò, tôi ngỏ lời cầu hôn cô ấy. Vậy là hai chúng tôi tổ chức đám cưới rồi chính thức trở thành vợ chồng.
Nhưng sau khi sống chung cùng nhau, con gái tôi lại có thái độ khác hẳn. Trái ngược với sự nhiệt tình và chu đáo của Mai, con bé lại tỏ ra khó chịu, không muốn ở cùng mẹ kế. Song, nhiều lần tôi hỏi riêng con thì con lại không trả lời, chỉ nói qua quýt rằng chưa quen khi trong nhà có thêm thành viên mới, rồi sợ sau này có em thì tôi sẽ không quan tâm tới con bé nữa. Nghe con nói, tôi chỉ biết động viên, hứa hẹn.
Điều tôi không ngờ là chỉ một tháng sau cưới, một người đàn ông lạ mặt lại đến tìm tôi. Hóa ra người đến là chồng cũ của vợ tôi. Anh đến gặp riêng tôi với gương mặt nhăn nhó và đầy lo lắng. Sau màn giới thiệu ngắn gọn, anh hỏi thẳng tôi:
- Anh có biết tại sao chúng tôi ly hôn không?
Trước vợ từng nói cô ấy và chồng cũ không hợp nhau nên ly hôn, tôi chỉ biết từng đó chứ không xoáy sâu vào làm gì. Giờ chồng cũ của cô ấy lại đến đây hỏi câu này khiến tôi không khỏi hoang mang, khó hiểu. Thấy sự bối rối hiện lên trên mặt tôi, anh ta bình tĩnh kể lại mọi chuyện.
- Con gái tôi đang ở tuổi thiếu niên, con bé luôn có ấn tượng xấu về mẹ mình. Nguyên nhân là con bé luôn bị mẹ coi như người hầu, hết sai bảo con bé làm việc này đến việc khác, không làm hoặc làm không đúng ý thì cô ta sẽ mắng mỏ, đánh đập con bé. Anh nghĩ với con ruột cô ta còn đối xử như vậy thì với con riêng của chồng có đối xử tốt được không?
Tôi không muốn một đứa trẻ khác gặp phải cảnh bất hạnh như con gái tôi từng trải qua nên hôm nay mới lấy hết dũng khí đến gặp với anh. Không phải vì ghen tị hay đố kỵ với hạnh phúc của vợ cũ mà tôi làm vậy đâu, mong anh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ mong anh quan tâm đến con gái nhiều hơn, đừng để con bé bị tổn thương. Còn nếu cô ấy đã thay tâm đổi tính, đối tốt với con gái anh thì đó là điều đáng mừng.
Tôi vô cùng sốc trước những gì chồng cũ của vợ nói. Về nhà hỏi con gái, gặng hỏi mãi con bé mãi chịu thừa nhận, sà vào lòng tôi òa khóc.
- Dì cấm không cho con nói. Dì nói, con mách bố thì bố cũng không tin, mà để dì biết thì dì sẽ đánh đòn con tiếp. Dì còn nói sau này bố và dì có em bé rồi, bố sẽ không thèm quan tâm đến con nữa.
Vừa nói vừa khóc, con gái còn vén áo lên để lộ mấy vết bầm tím sau lưng, nhìn mà lòng tôi đau như cắt. Con gái tôi mới học tiểu học, tôi còn chưa bao giờ đánh con một lần vậy mà cô ta lại đánh con ra nông nỗi này. Tôi thật không ngờ đằng sau khuôn mặt đức hạnh, hiền dịu đó lại là một người lòng dạ ác độc đến vậy.
Tôi lập tức viết đơn ly hôn luôn, tôi không muốn để con gái phải chịu khổ thêm một ngày nào nữa. Có lẽ tôi cũng chẳng dám kết hôn thêm lần nữa, con gái chịu uất ức như thế này một lần là quá đủ rồi.
Theo Cẩm Tú (Thời báo Văn hóa Nghệ thuật)