“Anh ơi, tối nay mình hẹn hò đi anh! Thời tiết lạnh giá thế này thật thích hợp để người với người trao nhau hơi ấm”, chàng nhận được tin nhắn đầy tình tứ từ cô gái mới quen, sung sướng đáp ứng ngay tắp lự. Hai người thống nhất địa điểm là một nhà hàng lãng mạn. Nàng còn gợi ý rằng mình sẽ vô cùng mừng vui nếu nhận được một bó hoa hồng đỏ thắm vào buổi tối thế này, khiến chàng vội vã lên mạng hỏi bạn bè nơi bán hoa có tiếng để đi mua.
Trước giờ hẹn, chàng đã có mặt ở nhà hàng với bó hồng rực rỡ, thơm ngát trên tay đúng như mong ước của nàng. Hôm nay chàng ăn mặc đặc biệt bảnh bao, còn xịt nước hoa đàn ông quyến rũ. Bởi chàng có linh cảm, hôm nay mối quan hệ của chàng và nàng sẽ có một bước ngoặt mới, tối nay nàng chẳng chủ động “mời gọi” chàng đấy còn gì. Chàng còn ghé qua cửa hàng trang sức mua một chiếc lắc tay xinh xinh làm quà. Với bộ cánh được đầu tư, cộng thêm sắc hoa quyến rũ và món quà đẹp đẽ, chàng không tin tối nay mình không hạ gục được nàng!
Quá giờ hẹn 10 phút song nàng còn chưa tới. Chàng vẫn kiên nhẫn ngồi đợi, không sốt sắng giục giã nàng. Vừa nhấp một ngụm trà ấm, chàng bỗng nghe có tiếng giầy cao gót vang lên hướng về phía mình. Trong lòng âm thầm sung sướng, chàng bày ra một nụ cười hấp dẫn nhất có thể, rồi đứng dậy quay đầu lại chào đón nàng.
Đúng như chàng dự đoán, một người phụ nữ đang bước lại, vừa đi vừa cười với chàng. Cô gái đó khoác lên mình chiếc áo choàng lông đầy sang trọng, đôi giầy cao gót sành điệu cùng chiếc túi xách đắt tiền càng tăng thêm vẻ kiêu sa. Mái tóc uốn xoăn buông xõa bồng bềnh, cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng hợp mốt. Tối nay cô vô cùng xinh đẹp, khiến không ít đàn ông trong nhà hàng phải ngoái nhìn. Song khi "nàng" đến gần, vẻ quyến rũ chàng dày công bày ra lập tức bốc hơi, chỉ còn lại sự kinh hoàng thất sắc.
Nguyên nhân đơn giản vô cùng, người phụ nữ xinh đẹp này chính là vợ chàng, chứ nào phải cô gái chàng mới quen!
Vợ chàng vẫn giữ nguyên nụ cười, ngồi xuống đối diện chàng, ngọt ngào nói: “Trùng hợp quá, tối nay em cũng có hẹn với bạn ở đây. Anh không phải tăng ca nữa à? Hay tới đây bàn công chuyện với khách hàng?”. Hồn vía chàng lúc này mới trở về một nửa, lắp bắp mãi chưa nên lời: “Anh… em…”.
“Ô, hoa đẹp quá, thơm nữa. Ối, chiếc lắc tay này dễ thương đấy anh, anh cũng thích cửa hàng này à, giống em nha, em hay mua đồ ở đây này!”, nàng hồn nhiên hết chỉ bó hoa chàng để trên bàn lại mở hộp quà bên cạnh ra xem. Lúc này thì chàng chịu chết không thể tìm ra lí do thoái thác nữa rồi, chỉ cứng đờ người ngồi đấy, trong lòng thì sóng lớn cuộn trào. Tại sao vợ chàng lại tới đây? Thôi đúng rồi, vậy nàng hiện giờ ở đâu? Nàng không tới mà vợ chàng lại xuất hiện, lẽ nào chính nàng thông báo cho vợ chàng biết? Chẳng nhẽ nàng đã rõ chuyện chàng có gia đình, và rắp tâm trả đũa chàng bằng cuộc gặp mặt đầy kinh hãi này?
Vợ chàng lúc này đã thôi cười, nghiêm mặt nhìn chàng, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết:“Anh không cần phải đoán già đoán non nữa đâu, là chính cô gái đó gọi điện cho tôi đấy. Chúng ta giải quyết chuyện gia đình trước, sau đó anh muốn đi tìm cô ấy tôi đảm bảo chẳng cản. Tôi cho anh hai lựa chọn, một là chúng ta lập tức ly hôn, nhân lúc chưa có con cái ràng buộc mỗi người tự làm lại cuộc đời. Hai là anh chuyển hết tài sản sang tên tôi và trở lại toàn tâm toàn ý với gia đình, một khi anh ngoại tình thì anh sẽ phải ra đi tay trắng. Anh chọn đi, tài sản hay vợ? À, sau 10 năm nữa nếu anh không “phạm tội”, tôi sẽ hoàn trả lại cho anh!”.
Chàng há hốc miệng nhìn vợ. Điều kiện vợ chàng đưa ra cũng quá khó chọn lựa đi. Song suy nghĩ đi suy nghĩ lại, tài sản quý giá thật mà cuộc hôn nhân này chàng lại chẳng muốn từ bỏ chút nào. Chàng vẫn yêu vợ, làm quen tán tỉnh nàng chẳng qua là do đua đòi với lũ bạn xấu, chúng nó có phương châm “bên vợ bên bồ mới là đàn ông đích thực” ấy. Thôi thì cứ sang tên tài sản cho vợ, nếu chàng không ngoại tình thì sau 10 năm nó vẫn là của mình cơ mà. Nghĩ vậy, chàng nhỏ giọng nói với vợ rằng chàng chọn vợ.
Vợ chàng mỉm cười, rút trong túi ra một vật bé bé xinh xinh: “Vậy anh đeo vào đi, và nhớ không bao giờ được tháo ra nữa”. Chàng giật nảy mình, vội vã cầm chiếc nhẫn cưới vợ đưa đeo vào tay. Cái này là trước lúc ra khỏi nhà, chàng tháo ra để ở ngăn kéo bàn làm việc đây mà. Đeo nhẫn đâu ra đấy, chàng ngồi nhấp nhổm bất an không biết nên nói hay làm gì, thì vợ chàng đứng dậy trước, cầm bó hoa và hộp quà trên bàn quay người bước đi. Chàng vội vã theo sau, vừa ra đường thì bắt gặp cảnh vợ tặng hoa và hộp quà cho một cô bé đi bán hàng rong, trời rét mướt nhưng vẫn ăn mặc mỏng manh.
Nhìn bóng dáng xinh xắn của vợ, chàng vừa thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn dở khóc dở cười. Thở phào vì cuối cùng may mà người đến lại là vợ, nếu không chẳng hiểu mọi chuyện tối nay sẽ đi về đâu. Mà méo mặt vì trước khi đến nhà hàng, chàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ được tối nay lại là một cuộc gặp khiến chàng phải run như cầy sấy thế này.
Theo Phạm Giang (Thời Đại)