Tết năm ngoái, một cô gái 29 tuổi vẫn độc thân như cô thật sự đã phải đón một cái Tết không hề bình yên tẹo nào. Cô bị bủa vây, nhấn chìm nghỉm trong vô số câu hỏi bởi rất nhiều những người xung quanh, mà chủ đề chỉ tập trung một vấn đề duy nhất: “Bao giờ lấy chồng?”. Chán ngán tới mức cô chỉ muốn đừng đến Tết hoặc đi trốn được đâu đó mấy ngày Tết thì tuyệt chẳng còn gì hơn.
Bố mẹ cô sốt ruột thay con gái từ mấy năm trước rồi. Mẹ cô sợ cô càng ngày tuổi càng cao, “hoa tàn ít bướm”, những anh chàng bằng lứa hoặc lớn tuổi hơn cô lần lượt lấy vợ hết, cuối cùng còn lại ai cho cô cưới? Trai trẻ thì họ thèm gì bà cô già như cô. Sót lại vài đối tượng “tồn kho”, hẳn có vấn đề gì đó mới chả ai ngó ngàng tới. Cô thấy mẹ phân tích có vẻ cũng đung đúng, trong lòng lại đâm lo lo, thêm việc bị “đánh hội đồng” bởi sự quan tâm thái quá từ mọi người về chuyện chồng con của mình, dần dà cô thấy dường như lấy chồng là một việc hơi hơi cấp thiết.
Năm ngoái, vừa hết Tết, mẹ cô liền huy động mọi lực lượng có thể để giới thiệu đối tượng cho cô. Cuối cùng cũng “chốt” hẹn gặp một anh chàng hơn cô 1 tuổi, nhưng công việc còn khá bấp bênh, so sánh về sự nghiệp thì kém hẳn cô. Cả nhà cô vun vào: “Ôi dào, cưới về rồi bản ban nhau làm ăn là ổn hết. Miễn con người nó tốt là được con ạ”.
Cô tặc lưỡi, thôi thì cứ đi gặp xem sao. Qua tiếp xúc, cô nhận thấy anh chàng ngoài vấn đề công việc thì mọi thứ khá được. Ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện có duyên, dí dỏm, tâm lý, đặc biệt rất có tình ý với cô. Anh chàng “tấn công” cô dồn dập, liên tục bày tỏ tình yêu và khát khao được lấy cô làm vợ. Bố mẹ cô mừng húm, cô cũng xuôi xuôi. Thôi thì có yêu thương làm nền tảng, khó khăn gì mà không vượt qua nổi?
“Mày đã từng ấy tuổi, còn kén nữa thì chẳng mấy mà tới 40 đâu con ạ! Phụ nữ sau 35 tuổi khoa học đã khuyên không nên sinh con rồi, mày có điều kiện đi đông lạnh trứng như người ta không?”, mẹ cô liếc xéo con gái. Cuối cùng, cô gật đầu lên xe hoa với chàng, sau 5 tháng qua lại tìm hiểu.
Cô còn nhớ, cô cưới vào đầu mùa thu nắng vàng đẹp vô ngần. Nhưng chỉ mới qua một mùa thu, chưa đi hết mùa đông, khi mà một cái Tết nữa sắp đến, thì cô đã thấy hối hận vô vàn bởi quyết định kết hôn của mình.
Đám cưới, anh không có tiền tiết kiệm từ trước, bố mẹ anh không cho bao nhiêu, nghiễm nhiên tất cả đều do một tay cô bỏ ra. Hơn 1 tháng sau đám cưới, anh nghỉ việc ở nhà. Rảnh rỗi, anh tập trung chơi game. Đêm anh “cày” game, ngày anh ngủ, cô đi làm cả ngày về bếp núc lạnh tanh, nhà cửa thì bừa bộn chẳng khác bãi rác. Anh không có thu nhập, mọi chi tiêu trong nhà đều trông chờ vào lương của một mình cô.
Kết hôn 3 tháng, cô có thai. Những tháng đầu mang thai nghén ngẩm, mệt mỏi vô cùng song cô chẳng dám nghỉ làm ngày nào. Kinh tế cả nhà và sau này sinh con, nuôi con còn đang chờ cô kia kìa! Anh dù sắp làm bố mà vẫn thờ ơ như không, lấy chơi game làm niềm đam mê, mặc cô giục giã anh đi xin việc, đi tìm chỗ làm.
Rồi anh quen bạn chơi game nữ, anh gặp người ta, nói dối chưa vợ, yêu đương lén lút sau lưng cô. Thậm chí còn lấy trộm tiền của cô đi hẹn hò với “bạn gái”. Lúc cô phát hiện ra, anh thản nhiên giải thích “vì em mang bầu không đáp ứng được nhu cầu của anh nên anh phải ra ngoài tìm chứ biết làm sao”.
Chán ngán tột cùng, cô thậm chí nghĩ tới ly hôn. Bố mẹ cô vội can ngăn, khuyên rằng chồng cô chưa phải là hết thuốc chữa, chỉ cần ngọt nhạt bảo ban anh ta thì mọi thứ sẽ ổn. Bố mẹ chồng sợ cô li dị nên cũng tích cực dạy bảo con trai, còn kiếm việc làm cho anh.
Anh đi làm lại, vì chuộc lỗi nên lương tháng đầu tiên đều đưa hết cho vợ. Song chưa hết tháng thứ 2, anh đã nghỉ việc, than vãn sếp quá ghê gớm, chèn ép nhân viên. Lần này anh không chơi game nữa, mà ngày ngày theo chân các cụ già trong khu phố chơi cờ tướng, ngồi trà đá hết ngày, đôi khi nấu giúp cô được bữa cơm. “Như thế là em yên tâm phải không?”, anh cười toe. Cô chẳng hiểu cảm giác trong lòng mình là gì nữa, có lẽ tuyệt vọng tới chết lặng chăng?
Gần Tết, bao nhiêu thứ cần chi tiêu, lòng cô toàn những nỗi lo. Biết cô được thưởng Tết một khoản, anh nằng nặc đòi mua bộ loa gần chục triệu để “Tết nhất hát hò cho vui”. Cô buồn bã chẳng muốn đáp lời. Anh là người đàn ông 30 tuổi hay đứa trẻ 3 tuổi vậy? Nhà cửa chưa sắm Tết được món gì, còn biếu xén ông bà hai bên, chưa nói biếu sếp, mừng tuổi các kiểu. Sang năm cô sinh con, bây giờ đã để dành được xu nào đâu? Chẳng lẽ khi xưa anh tán tỉnh cô nhiệt tình thế là vì kiếm một chỗ nương tựa, để bố mẹ anh tống khứ khỏi nhà một “cục nợ”?
Những đêm nằm không ngủ được, trong khi chồng ngáy khò khò bên cạnh, cô đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần: “Lấy chồng để làm gì?”. Cô có chồng, nhưng mọi việc vẫn tự mình cáng đáng, từ việc nhà, tiền bạc và sau này là con cái, thậm chí còn phải nuôi không thêm một người đàn ông trưởng thành với biết bao nhu cầu nhưng tình yêu thương dành cho cô thì là con số 0 tròn trĩnh. Phải, “chồng” là gì, mà ai cũng bảo phải lấy?
Theo Thái Nguyên (Helino)