2 năm trước, vào một ngày mùa hè tháng Bảy, nắng hun héo cả rặng trâm bầu. Cả xóm ùa sang nhà tôi xem bắc rạp, ai cũng trầm trồ khen phúc chị tôi lớn nên may mắn được gả vào nhà hào môn.
Khi ấy tôi mới 17 tuổi, cảm thấy có đôi chút ghen tị với chính chị gái mình. Bố mẹ đặt tên chị em tôi là Hoàn - Hảo, nhưng sao tôi chẳng gặp được miếng bạn trai tốt nào, cũng không giàu nứt đố đổ vách như anh rể. Gia đình chồng chị Hoàn nổi tiếng lắm, nghe nói là đại gia buôn thủy sản trong Quy Nhơn.
Bố mẹ tôi chưa từng nghĩ sẽ gả con đi xa đến thế, nhưng khi gặp bà mối giới thiệu thì lại đồng ý ngay. Nghe mấy câu hoa mỹ như “gia tộc giàu có”, “gia đình nề nếp”, “cậu đại thiếu gia đẹp trai mải làm ăn nên chưa có vợ”, “lễ tạm ra mắt 200 triệu”... thì ai mà chẳng bùi bùi lỗ tai. Không đồng ý gả con đi mới lạ.
Chị gái tôi không phải kiểu tham vật chất hay bố mẹ đặt đâu chịu ngồi đó. Song ở vùng quê này 26 tuổi chưa cưới cũng được liệt vào hạng “ế mốc ế meo” rồi. Chị từng yêu một anh bên xóm khác nhưng bố mẹ phản đối. Sau cũng có vài người quen mối lái, nhưng chị đều trốn tránh không ưng.
Chắc là bố mẹ tôi thuyết phục nên cuối cùng chị đồng ý cưới, vượt cả nghìn cây số về làm dâu nhà giàu. Gia đình tôi chưa từng gặp mặt anh rể, nhưng xem ảnh cũng không đến nỗi nào. Anh cao ráo, hơi mập, nghe bà mối kể là cũng vui tính giỏi giang. 32 tuổi anh không ngó ngàng gì đến chuyện thành gia lập thất, bố mẹ sốt ruột nên đi tìm con dâu ở khắp nơi. Ông nội anh ấy từng là bạn thân thiết với ông ngoại của chị em tôi, nhân dịp hồi hương liền kéo người quen sang nhà tôi ướm hỏi.
Vừa thấy chị Hoàn ra rót nước là ông nội anh rể liền “chấm” ngay. Chị xinh xắn trắng trẻo, lại hiền lành ít nói, việc nội trợ khéo hơn hẳn phần tôi. Thế nên lấy chồng giàu cũng hợp lý, chẳng phải lo cơm ăn áo mặc sau này. Gia đình kia chỉ mong có cháu đích tôn nối dõi, trai hay gái đều không quan trọng, cũng chẳng so đo chuyện môn đăng hộ đối. Thế là chị Hoàn nhắm mắt đưa chân, chấp nhận gả cho người chị chưa từng yêu hay gặp gỡ.
17 năm cuộc đời tôi chưa từng thấy cái rạp cưới nào to như của chị. Bên nhà trai thuê hẳn cái sân vận động thị xã, cho dựng sân khấu hoành tráng như biểu diễn ca nhạc. Số bàn kê tiếp khách dễ phải đến hàng trăm. Thực đơn cỗ cưới cũng toàn món sơn hào hải vị, thuê hẳn ca sĩ với dàn nhạc về chơi suốt 3 ngày. Sính lễ mang từ Quy Nhơn ra toàn hàng xịn, bánh kẹo rượu bia long lanh tận 11 tráp.
Hôm rước dâu anh rể mới xuất hiện, khen chị tôi mặc vây cưới “xinh đẹp như thiên thần”. Đã giàu lại còn khéo ăn nói, ai cũng nghĩ sau hôn lễ chị Hoàn sẽ sống trong nhung lụa.
Cơ mà đời chẳng hề như mơ, chị vừa trút váy cưới ra là cả họ nhà chồng lộ mặt thật!
Hoá ra bên đấy đúng là đại gia, song làm ăn thua lỗ nhiều năm đến mức gần phá sản. Xem ảnh chị Hoàn chụp mà bố mẹ tôi xót xa. Mang tiếng biệt thự to nhất nhì thành phố Quy Nhơn mà đồ đạc trong nhà chồng chị toàn đồ đểu. Cái gì quý giá đều bán đi trả nợ hết, đến cái xe ô tô cũng cũ nát vô cùng. Toàn bộ tiền vàng mừng cưới chị tôi bị mẹ chồng lột sạch, lấy danh nghĩa “về làm dâu phải có trách nhiệm trả nợ cùng”.
Vì gả đi quá xa nên chị không quay về nhà được, suốt ngày chỉ nằm trong phòng khóc âm ỉ. Chồng chị ấy chỉ được cái mã, còn tính nết thì phụ thuộc bố mẹ hoàn toàn. Vợ chồng chị không hề có tiếng nói, mọi thứ trong gia đình hay làm ăn đều là bố mẹ anh rể quyết định.
Lấy chồng 2 tháng mà chị tôi gầy rộc đi. Gọi video cho chị mà mẹ tôi khóc rấm rứt, nhìn con gái xơ xác vì thiếu ăn mà hận không thể chửi mắng thông gia. Mẹ chồng chị Hoàn ăn chay nên muốn ăn thịt phải tự nấu, nhưng tiền bạc đi chợ bà ấy đều giữ hết còn đâu! Chị nhờ chồng mua đồ ăn thì bữa đực bữa cái. Món trong ấy nhiều cay nhiều sống nên chị nuốt cũng không trôi.
Nửa năm qua đi, đúng lúc chị Hoàn không chịu nổi nữa định viết đơn ly hôn thì đùng cái phát hiện có chửa! Chị ngỡ ngàng bật khóc, tin vui với người khác lại trở thành tin sét đánh ngang tai. Không đành lòng bỏ con nên chị ngậm đắng nuốt cay ở lại ngôi nhà ấy. Mẹ tôi khăn gói bay vào để chăm sóc chị, lần nào gọi điện nhắn tin cũng thấy mẹ rưng rức khôn nguôi…
Tôi thương chị lắm nhưng bất lực chẳng giúp được gì. Niềm an ủi duy nhất với chị là đứa con nhỏ, bố mẹ tôi lén gửi tiền cho chị suốt để ăn uống cho ra hồn.
Tết đầu tiên vắng chị, bữa cơm tất nhiên trong nhà tôi nặng trĩu. Mẹ tôi thường xuyên mất ngủ, nói ân hận vì tham giàu nên đẩy con gái đến cảnh khổ đau. Tôi hiểu mẹ chọn thế cũng chỉ vì thương con, mong chị em tôi được ăn sung mặc sướng, gả cho tấm chồng tốt, tiền bạc dư dả sống hạnh phúc an nhàn. Ấy vậy mà kết cục bị lừa, vớ ngay phải cái nhà “thùng rỗng kêu to”!
Hôm qua trời trở rét, bố tôi ngồi uống nước ngoài hiên cứ thở dài vì nhớ chị. 2 năm chị không về lại thăm nhà lần nào. Gia đình tôi cũng cố gắng nhẫn nhịn vì sợ xảy ra mâu thuẫn. Ngờ đâu đùng cái cổng bật mở, chị gái tôi run rẩy ôm con bước vào.
- Bố ơi con về rồi đây, cứu mẹ con con với!
Sau những năm tháng cắn răng chịu đựng cuộc hôn nhân sai lầm, chị gái tôi đã bỏ trốn về ngoại. Mang tiếng dâu nhà giàu mà điện thoại thì đểu, quần áo cũ mặc đến sờn cả ra. Chắc giờ này bên gia đình chồng chị điên đảo lắm, đi vay mượn cả đống để lừa mua một đứa con dâu cơ mà. Nay mất cả trâu lẫn nghé thì lại chả lồng lộn đi tìm!
Nhưng dù có ra đây đòi cháu với con thì bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không trả. Một lần là quá đủ rồi…
Theo Tiểu Ngạn (Phụ Nữ Việt Nam)