Hạnh bị đuổi ra khỏi nhà, bởi chính chị chồng mình chứ chẳng phải ai khác. Chị chồng cô ly hôn chồng, mang con về nhà đẻ sống. Hạnh biết chị ấy nhìn mình không vừa mắt, nào ngờ chị ấy còn âm mưu tống khứ vợ chồng con cái nhà cô đi, để độc chiếm căn nhà. Bố chồng cô đã mất, chỉ còn mẹ chồng. Sau này mẹ chồng khuất núi, vợ chồng cô không ở, căn nhà chẳng của chị ấy thì của ai.
Mà lí do chị ấy đuổi cô đi, là bởi cô đi chăm bệnh mẹ đẻ mình ở viện cả tuần trời. "Cô không làm tròn phận dâu con, thì cũng chẳng cần ở đây cho chật đất nữa. Thích tự do làm gì thì làm, vậy dọn ra ngoài sống đi", chị ấy quát Hạnh. Chồng Hạnh tỏ vẻ không hài lòng, thì chị ấy cười gằn: "Tưởng mỗi con trai mới phụng dưỡng được bố mẹ ư? Chị đã ly hôn, chỉ còn mẹ mà không chăm sóc nổi chắc! Cậu mợ cứ yên tâm ra ngoài thuê nhà sống đi, không phải bận tâm đến mọi việc ở đây nữa!". Chị ấy đã nói đến vậy, mẹ chồng lại im lặng không tỏ ý kiến, chồng Hạnh giận dữ dọn đồ và kéo mẹ con cô đi luôn.
Thực ra tính toán của chị chồng Hạnh rất tuyệt. Mẹ chồng có chút lương hưu, bà có thể tự nuôi sống mình. Chị chồng chả cần lo lắng gì, lại một mình sở hữu căn nhà. Còn mẹ chồng, có lẽ bà thích ở với con gái và cháu ngoại hơn là con dâu con trai. Họ đã muốn thế, Hạnh đành để họ toại nguyện.
Ra ngoài thuê nhà ở sẽ khó khăn hơn, nên vợ chồng Hạnh bảo nhau cố chăm chỉ làm ăn mua lấy căn hộ làm chỗ an cư. Hạnh vay chút vốn ngân hàng, đầu tư buôn bán với cô bạn thân, kết quả khá tốt. Chồng cô cày cuốc thêm nếm, lương thưởng cũng ổn hơn nhiều. Sau nửa năm cùng với tiền nong tích góp từ trước, bọn cô đã mua được căn chung cư của riêng mình. Tất nhiên vẫn nợ chút ít, song thế đã là quá tuyệt.
Biết tin, mẹ chồng tái mặt đi. Bà liền ngỏ ý bảo bọn cô dọn về chung sống. Đời nào Hạnh đồng ý, chính chồng cô cũng từ chối. Xưa khó khăn bà làm lơ, giờ thấy bọn cô khấm khá, bà tưởng gọi về để nâng cao mức sống của bà ư? Hẳn thời gian qua ở với con gái, tinh thần vui vẻ nhưng vật chất lại có phần thiếu thốn. Lương chị chồng bình thường, nuôi con cũng chả dư dả, lấy đâu chu cấp thêm cho mẹ. Sợ rằng ăn uống hàng ngày còn một tay mẹ chồng chi ấy chứ.
Không lâu sau, mẹ chồng đột ngột bị tai nạn gãy chân, phải nằm viện lâu, hồi phục cũng cần rất nhiều thời gian. Chị chồng sốt sắng gọi em trai em dâu đến lo cho bà. Chồng Hạnh đang đi công tác không thể về, còn Hạnh chỉ đến viện biếu bà chút tiền, rồi trông bà 3 ngày, sau đó cô cáo bận. Cô tuyên bố, mình đã hoàn thành trách nhiệm, còn lại khi nào có thời gian rảnh cô sẽ tới thăm bà chốc lát. Không phải Hạnh bất hiếu, mà cô không muốn bị người khác lợi dụng. Bây giờ cô tận tình, rồi sau đó thì sao? Họ có cảm kích cô hơn chút nào không? Hay là cần cho họ thấy bản thân sai ở đâu, sau đó họ mới tử tế hơn với cô được!
Chị chồng tức nổ phổi, nhưng sau khi Hạnh ném vào mặt chị ấy câu chị ấy từng nói lúc hả hê nhìn bọn cô tay xách nách mang ra khỏi nhà thì chị ta đành nín thinh. Em trai không ở nhà, em dâu thì thế, chị chồng đành vừa đi làm vừa chăm con vừa trông mẹ ở viện. Chưa nói tiền nong tốn kha khá, thật sự quá sức chị ta.
Mẹ chồng nằm viện nửa tháng, sau đó xuất viện về nhà nhưng bà vẫn cần người chăm sóc từng tí, vì chân chưa hồi phục. Lúc này, chị chồng đã kiệt sức, mẹ chồng thì hối hận xanh ruột. Hai người nhìn nhau, cuối cùng thống nhất chẳng còn cách nào khác là năn nỉ xin lỗi vợ chồng Hạnh.
Chị chồng đích thân tới tạ lỗi với vợ chồng cô, thái độ rất thành khẩn. Cũng phải thôi, bây giờ chị ấy còn cách nào khác đâu. Hạnh nghe xong, ngỏ ý với chồng, rằng bây giờ bắt chị chồng ra ngoài thuê nhà thì cực cho chị. Mà tất cả sống chung thì phức tạp. Cho chị chồng ở căn chung cư này, còn bọn cô về sống với mẹ chồng ư, nếu chị chồng tốt cô cũng chẳng tiếc, có điều với những gì chị chồng từng làm thì phương án ấy cô cự tuyệt. Cô muốn vợ chồng cô vẫn ở riêng như hiện tại, và sẽ chịu trách nhiệm chính chăm lo cho mẹ chồng.
Chồng cô đồng ý, chị chồng cũng vui ra mặt, vì vừa được nhà vừa không cần chi tiền cho mẹ khi cần. Nhưng rõ ràng, sau lần này thái độ của chị ấy với Hạnh tốt hơn hẳn. Có lẽ chị ấy đã nhận ra, làm gì cũng nên chừa đường lui, tuyệt tình quá tới lúc hối hận không kịp. Riêng Hạnh không để bụng chị ấy hay căn nhà, còn mẹ chồng là mẹ của chồng cô, bọn cô có trách nhiệm là điều đương nhiên.
Theo Giang Phạm (Helino)