Có một anh chàng bạn trai nhà thường thường, công việc đang ở giai đoạn bắt đầu đầy khó khăn trong sự nghiệp, Huế phải chịu không ít thiệt thòi về mặt vật chất. Bạn bè cô ai cũng bảo cô xinh xắn là thế, ngoài kia đầy người điều kiện khá hơn, sao cứ nhất nhất phải chung tình với Duy. Nhưng họ không hiểu, đối với cô tiền bạc chưa phải quan trọng nhất mà tình cảm ấm áp và sự đồng điệu về tâm hồn mới là thứ cô trân trọng.
Chính vì yêu Duy thật lòng, nên cô chẳng hề chê bai, khó chịu với việc anh còn nghèo, thậm chí cô còn thấy thương anh hơn. Cô cũng tin, với ý chí và năng lực của anh, sớm muộn gì anh cũng có tương lai tươi sáng. Cô nguyện đi bên anh, nắm chặt tay anh chờ tới ngày đó.
Tình yêu của 2 người không có những buổi hò hẹn lung linh ánh nến nơi nhà hàng lãng mạn, không có các món quà tinh xảo đắt tiền, cũng chẳng liên quan đến ô tô, xe tay ga đắt tiền. Mà tình yêu của 2 người chỉ là những bữa cơm nóng hổi Huế tự tay nấu cho người yêu, là chiếc khăn quàng cô chính mình đan tặng anh, là những lúc Huế ốm Duy kề cận bên cạnh không rời, là những cái ôm thắm thiết thấu hiểu.
Còn là những lần Huế cầm ví người yêu thấy chỉ sót lại vài đồng lẻ, thế là cô lại len lén bỏ thêm vào khi vài trăm khi một triệu. Công việc của cô đã ổn định, tuy lương không phải quá cao nhưng cũng đủ cho cô chi tiêu và tiết kiệm một khoản nhỏ. Cô đâu có gánh nặng gia đình, vì thế cuộc sống của cô vô hình chung dư dả hơn Duy nhiều. Nhiều lần Duy cảm kích nhìn Huế, nói anh chưa xứng với cô, mong cô cố gắng đợi anh, đến một ngày anh tự tin và có khả năng cho cô đám cưới đẹp đẽ nhất. Và Huế đã mơ, mơ tới ngày đó, cô được làm công chúa bước đi bên anh đầy tự hào.
Một năm, rồi 2 năm qua đi, công việc của Duy có tiến triển trông thấy. Anh được sếp tin tưởng, giao cho nhiều dự án quan trọng, hứa hẹn là nhân tuyển cho vị trí phó phòng. Một chàng trai tuổi trẻ, tài cao như Duy sánh đôi với cô gái dễ thương, dịu dàng, gia giáo như Huế thật vô cùng xứng đôi.
Thế nhưng đúng vào lúc Huế những tưởng đón chờ mình là một đám cưới đẹp như mơ thì Duy đột ngột thay đổi thái độ với cô, trở nên thờ ơ và lạnh nhạt thấy rõ. Cả tuần chẳng gặp nhau lấy một lần, hễ gọi điện thì thường xuyên cáu gắt và gây sự vô lí với Huế. Huế chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Lẽ nào Duy thay lòng, bắt đầu để ý người khác?
Trong một lần gặp nhau, Huế nhẹ nhàng hỏi anh: “Có chuyện gì anh hãy nói cho em biết? Bên nhau mấy năm chẳng nhẽ chúng ta còn có chuyện gì không thể thẳng thắn với nhau hay sao? Anh cứ nói đi, dù có thế nào em cũng chấp nhận được”. Duy im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Bố mẹ anh không đồng ý cho chúng ta kết hôn!”.
Huế nhíu mày, trong thời gian yêu đương mấy năm qua, Huế tới nhà Duy chơi không ít lần, bố mẹ anh tỏ vẻ rất ưng ý cô cơ mà. Em gái anh còn rất quý cô, 2 chị em thi thoảng lại rủ nhau đi mua sắm, tất nhiên thường là Huế mua tặng cô bé, bởi con bé còn là sinh viên chưa làm ra tiền. Ngoài ra, mỗi lần tới thăm nhà Duy, Huế đều quà cáp chu đáo đâu ra đấy. Bình thường bác gái vẫn gọi điện cho cô, cách dăm bữa cô lại gọi tới hỏi thăm bác. Nói chung quan hệ đôi bên vô cùng hòa thuận, đã coi nhau như người một nhà. Tự dưng hiện giờ bố mẹ anh lại phản đối cô?
“Em đã làm gì sai hả anh?”, Huế hỏi Duy. Anh ngần ngừ muốn nói lại như vô cùng khó xử không nói ra được. Mãi sau, dưới cái nhìn chăm chú của Huế, anh hạ quyết tâm nói rõ một lần: “Anh nói thật nhé, bố mẹ chê công việc của em lương thấp. Công việc của anh khá tốt, có tương lai phát triển, nhưng anh còn nhiều gánh nặng, còn phải lo cho bố mẹ và em gái. Nếu anh còn phải cáng đáng em và các con nữa thì quá sức… Ý mẹ là muốn em lương tốt một chút, còn cùng anh lo cho gia đình… Em biết đấy chúng ta đều không nhờ vả được gì từ bố mẹ, đều tự lập cả…”.
Huế thẫn thờ hồi lâu không biết nói gì cho phải. Cô nhớ lại, từ khi Duy lạnh nhạt với cô thì gia đình anh đồng thời không còn liên lạc với cô nữa. Huế gọi điện tới, họ đều nói qua loa vài câu rồi ngắt máy. Sự quay ngoắt trong thái độ của họ trùng với thời điểm công việc của Duy bắt đầu khởi sắc, thu nhập dần cao hơn của cô.
Thì ra Duy và gia đình anh đang chê cô nghèo, không còn xứng đáng với anh. Nếu thu nhập của cô cao hơn nữa, hoặc gia đình cô có điều kiện thì mới đạt tiêu chuẩn của anh nhỉ? Cô thừa nhận, bản thân cô không kiếm ra nhiều tiền, gia đình thuộc loại thường thường, anh chê cô nghèo không sai. Thế nhưng, điều đáng nói là trước đây anh không hề chê trách, nhận hết tình cảm và sự săn sóc của cô, thậm chí cả tiền bạc của cô, đến giờ công việc của anh tốt hơn thì lại quay ra coi thường. Cô từng yêu anh không toan tính nhưng lúc này cô lại vì chữ “tiền” mà bị “đá” bởi người mình dành hết chân tình. Thật nực cười tới chua chát!
Muốn hỏi Duy một câu: “Bố mẹ anh chê em, vậy anh có chê em không?”, nhưng Huế lại nghẹn lời không thốt ra nổi. Cần gì phải hỏi chứ, chỉ cần nhìn vào thái độ của Duy mấy tháng nay và trong cuộc gặp này là biết. Huế cười cay đắng, đứng dậy bỏ đi mà không đôi co thêm câu nào.
Theo Giang Phạm (Thời Đại)