Tôi 32 tuổi, cưới vợ được 4 năm, vợ chồng có một cậu con trai đầu lòng lên 3 tuổi. Chúng tôi vẫn đang sống cùng bố mẹ tôi, hàng ngày vợ chồng đi làm thì mẹ tôi sẽ trông con cho. Nói chung cuộc sống ổn định, êm ấm, không có vấn đề gì đáng nói cả.
Cách đây mấy hôm, lúc đó khá muộn rồi, cũng phải gần 12 giờ đêm, bố tôi mới trở về nhà trong tình trạng có men rượu trên người. Ông đập phá ẫm ĩ, chửi bới loạn xạ gọi mẹ tôi và vợ chồng tôi ra ngoài nói chuyện. Lúc ấy chúng tôi đã đi ngủ rồi, thậm chí ông còn bắt vợ tôi bế cả con ra theo.
Tôi nghe bố nói vậy thì phản đối. Dù có chuyện gì cũng chỉ là giữa người lớn với nhau, đừng cãi vã trước mặt trẻ nhỏ. Trong khi đó chúng tôi còn chưa hiểu bố có vấn đề gì mà nửa đêm nửa hôm làm náo loạn nhà cửa như thế. Vậy nhưng bố tôi bắt phải bế con trai tôi ra bằng được, ông tuyên bố chuyện có liên quan đến thân phận của nó.
Bố tôi ngồi một phía, còn vợ chồng tôi, mẹ và con trai tôi ngồi đối diện ông. Ông nhìn một lượt chúng tôi với ánh mắt hằn học và nghiêm khắc, sau đó rút từ trong túi áo ra tập hồ sơ quăng bộp lên trên mặt bàn. Rồi ông hất hàm về phía chúng tôi nói giọng lạnh tanh: “Tự mở ra mà xem đi”.
Nhìn dòng chữ bên ngoài tập hồ sơ, không thể tin nổi đó lại là kết quả xét nghiệm ADN! Chắc chắn kết quả xét nghiệm trong tập hồ sơ này chính là lý do khiến ông nổi giận lôi đình!
Tôi vừa định cầm lên xem thì vợ ngồi bên cạnh đột nhiên quỳ sụp xuống sàn nhà bật khóc: “Là em có tội với anh, em không còn từ nào để biện minh cho mình, em cũng không dám xin anh tha thứ... Nhưng thật sự em yêu anh và mong muốn được chung sống với anh trọn đời, còn chuyện đó chỉ là một tai nạn…”.
Hai tay tôi buông thõng, đờ đẫn nhìn vợ. Bố tôi cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy. Vợ tôi rất sợ hãi nhưng cô ấy vẫn đành phải kể lại mọi chuyện. Hóa ra đứa bé mà tôi chăm bẵm mấy năm nay không phải là con ruột của mình.
Đợt đó tôi đi công tác gần tháng trời, vợ ở nhà đi chơi cùng bạn thế nào mà gặp lại người yêu cũ. Hàn huyên tâm sự kiểu gì rồi kéo cả nhau lên giường. Sau đó không lâu thì tôi trở về, thời điểm cũng khá gần nhau nên khi vợ mang thai tôi chẳng nghi ngờ gì hết. Con sinh ra giống mẹ, tôi cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Nghe vợ thú tội xong, trong lúc tôi còn đang hoảng loạn cùng cực thì bố tôi đột nhiên cười khẩy rồi bảo tôi cứ mỏ kết quả xét nghiệm ADN ra xem đi đã. Tôi đành làm theo lời ông, dù không hiểu hàm ý của ông là gì khi mà vợ tôi đã thú nhận tất cả rồi.
Chờ đến khi nhìn rõ kết quả được in trên tờ giấy trong tập hồ sơ thì tôi thực sự sụp đổ, không thể chống đỡ được nữa. Đó không phải là kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống của tôi và con trai. Trong tập hồ sơ là kết quả xét nghiệm quan hệ giữa tôi và bố. Tôi không phải là con trai ông! Vợ tôi đã vô tình nhận tội rồi, vì nghĩ rằng bố chồng biết đứa bé không phải cháu ông!
Mẹ chỉ sinh được mình tôi sau đó không sinh thêm được con nữa, trong suốt nhiều năm qua. Điều đó nói lên rằng khả năng cao là ông có vấn đề. Tôi gào thét chất vấn mẹ rằng tôi là con của ai thì bà chỉ trầm lặng lắc đầu. Bà nói người đàn ông đó đã qua đời, có tìm về cội nguồn cũng chẳng giải quyết được gì. Cũng do trước đây sống với bố tôi mấy năm nhưng không có con...
Cay đắng và trái ngang cùng cực, tại sao gia đình tôi lại rơi vào hoàn cảnh này? Hiện tại bố tôi đã bỏ đi rồi. Vợ tôi cũng bế đứa bé về nhà cô ấy. Bố tôi sẽ không quay trở lại nữa mà tôi thì chẳng đời nào tha thứ cho người vợ phản bội, còn sinh con của gã đàn ông khác. Những ngày này chỉ có tôi và mẹ trong căn nhà nhỏ, yên ắng và lặng lẽ tới tận cùng…
Theo Quỳnh Chi (Thoidaiplus.giadinh.net.vn)