Ngày quyết định lui về phía sau chăm lo gia đình, Hương cũng suy nghĩ trăn trở lắm. Nhưng nếu cứ theo đuổi tham vọng, cô chẳng biết khi nào sẽ dừng. Hơn nữa kinh tế vợ chồng cũng đã đủ đầy, con cô cần bàn tay mẹ chăm sóc, chúng không thể suốt ngày sống với giúp việc, còn mẹ chỉ như khách vãng lai, sáng đi lúc chúng chưa thức, tối về lúc chúng đã ngủ say.
Cân nhắc kỹ càng, Hương quyết định sẽ rút về hậu phương, mọi việc công ty để Trung gánh vác. Mới đó đã 8 năm trôi qua, giờ Hương đã là một bà nội trợ đảm đang, chẳng mấy khi động tới váy áo phấn son, người lúc nào cũng đeo tạp dề cùng mùi dầu mỡ quyện khắp cơ thể.
Trung lại khác, từ ngày có vợ chăm lo gia đình, anh rảnh rang đầu tư cho sự nghiệp, hình ảnh của anh càng ngày càng được đánh bóng. Trong mắt mọi người, anh trở thành người đàn ông thành đạt, đáng nể mà ít tai biết được, Trung được như vậy là nhờ phần lớn công sức của Hương.
Có tiền, có địa vị, Trung bắt đầu cho mình cái quyền được thưởng thức cái đẹp. Tất nhiên vợ thì anh vẫn yêu, nhưng anh muốn đổi gió. Nhất là từ khi gặp My, Trung như vướng phải lưới tình, quên hết những lời hứa hẹn, thề nguyền năm xưa với vợ.
Song Trung diễn cũng khéo, ở bên bồ về là anh "chùi mép" sạch bong, chiều vợ chiều con hết mức thành thử Hương có nhạy cảm cỡ nào cũng không nhận ra chồng đang phản bội.
Ở phía My, ban đầu ả bảo chỉ cần được Trung thương yêu, không màng danh phận. Nhưng càng về sau ả càng lấn lướt đòi hỏi: "Chẳng lẽ anh cứ bắt em sống cảnh lén lút như thế này mãi à?".
Mỗi lần nghe người tình nói thế, Trung lại nhăn nhó: "Ô hay, anh còn phải nói với em thêm bao nhiêu lần nữa. Anh tuyệt đối không bao giờ bỏ vợ. Hơn nữa anh có để em thiếu thốn cái gì đâu, tiền bạc, trang sức, váy áo anh sắm đủ cả cho em. Vậy còn đòi hỏi gì nữa?".
Biết không thể thuyết phục được Trung, My quay tính cách khác. Mấy ngày đó, ả ta cứ thắc mắc mãi, rốt cuộc vợ Trung có gì ghê gớm mà sao cứ động nhắc tới là anh nhảy cồ cồ lên bảo vệ. Tuy qua lại với nhau đã mấy tháng, song chưa bao giờ ả nghe Trung kể gì về vợ.
Tính My vốn hiếu thắng, không chịu thua, ả liền tìm tới tận nhà gặp Hương. Bắt taxi mất nửa tiếng, tới nơi My tự tin nhấn chuông. Thấy Hương mở cửa đi ra với bộ đồ mặc ở nhà cũ kỹ, tạp dề vẫn đeo trên người, My nhếch miệng cười mỉa: "Chắc chị là vợ anh Trung hả? Thiên hạ đồn thổi không sai nhỉ, nhìn chị giống ô sin của anh ấy hơn là vợ đó".
Thái độ xấc xược của My làm Hương hơi choáng, cố bình tĩnh cô hỏi: "Cô là ai mà dám tới nhà tôi ăn nói ngông cuồng vậy?".
My cong cớn đáp: "À, ở công ty em là nhân viên cấp dưới của chồng chị. Còn khi ra khỏi cồng ty thì…".
Vừa nói My vừa mở điện thoại cho Hương xem mấy tấm ảnh nóng ả chụp cùng Trung rồi vênh mặt: "Là ai thì chị tự nhìn đi khắc rõ".
Nhìn Hương xây xẩm mặt mày, My tự đắc nói tiếp: "Em với chồng chị thật lòng yêu nhau, nhưng anh Trung còn do dự chưa bỏ chị vì nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ của 2 người. Nhưng em nói thật, một khi hết yêu rồi, sống với nhau vì lòng thương hại làm sao hạnh phúc được. Tốt nhất chị chủ động ly hôn, buông tha cho anh ấy đi".
Nghe bồ của chồng nói, Hương chẳng buồn đáp lại, cô lấy luôn điện thoại gọi chồng: "Anh tuyển nhân viên mà không ngó qua nhâm phẩm à? Để nhân viên tới tận nhà yêu cầu em nhượng chồng thế này là sao. Nếu anh không đủ năng lực điều hành công ty thì về đi để em cử người khác".
My ớ người không hiểu cuộc điện thoại kia là thế nào, Hương đã cười tươi hỏi lại: "Chắc anh Trung chưa nói cho cô biết vợ anh ấy là ai nhỉ. Thế để tôi nói cô nghe nhé. Chủ nhân thật sự của công ty cô đang làm là tôi đó. Chính tôi sáng lập ra công ty ấy, anh Trung chỉ là người thay tôi điều hành. Mà cái loại nhân viên thiếu đạo đức như cô, tôi tuyệt đối không thuê".
Tưởng Hương nói xạo, mặt My vẫn tỉnh bơ. Chỉ cho tới khi Trung gọi cho ả: "Có phải cô tới nhà tìm vợ tôi không? Cô điên hả? Cô nghỉ việc ngay hôm nay đi, đừng bao giờ đến tìm tôi nữa".
My ú ớ không thốt lên lời, cay cú ả vùng vằng xách túi về thẳng. Trung thì lập tức phi xe về xin lỗi vợ. Anh biết tội mình gây ra là quá lớn nên nguyện sẽ dùng hết phần đời còn lại để chuộc lỗi với Hương, chỉ mong cô rộng lòng cho anh cơ hội.
Theo Hải Hương (Helino)