Gia đình Vân đã lên kế hoạch trước cả tháng sẽ về quê ngoại dịp Tết dương. Thế nhưng, càng đến gần ngày nghỉ Vân lại càng não lòng. Bởi cách đây không lâu, cô đã biết chồng ngoại tình. Hắn còn ấp ủ ý định sẽ bỏ vợ để đón nhân tình về chung sống, cay đắng thay! Khóc lóc mãi rồi cũng chẳng còn nước mắt, nhất định Vân phải tận dụng mấy ngày nghỉ này để đòi lại chồng về, không phải cho cô mà cho các con cô. Dù sao hắn vẫn là một người cha trách nhiệm và con cô thì không thể không có bố.
Mấy ngày nay, hắn không còn lấm lét nhìn vợ tội lỗi, khi Vân mong chờ một lời giải thích cho cuộc chạm trán giữa 3 người ngày hôm ấy thì hắn lại tiếp tục đâm dao vào trái tim cô bằng vẻn vẹn 4 chữ: "Là anh có lỗi". Vân nhìn dòng người về quê hối hả, ai cũng tươi cười mà lòng cô đau như cắt. Cái lạnh cắt da cắt thịt cũng chẳng bằng cái lạnh buốt thấu xương trong tâm can.
Vân nhìn chồng, ánh mắt lạnh ngọt như những cơn gió rét nơi ngoài cánh cửa, cô mở toang tủ quần áo của chồng lên tiếng: "Đi hay ở?". Hắn giật mình, có chút ngỡ ngàng với phản ứng khác thường của vợ. Hóa ra Vân im lặng bao ngày nay là cô đang phải suy nghĩ rất nhiều. Không hiểu sao lúc ấy hắn chẳng do dự khẳng định chắc nịch: "Ở". Rồi bỗng dưng hắn nhăn nhở trêu vợ: "Rét thế này đi đâu được chứ!".
Vẫn cái khuôn mặt vô cảm, Vân báo chồng: "Em đi công tác mấy hôm, có hội thảo lớn nên phải đi đợt này, bố con ở nhà chăm nhau cẩn thận đấy!". Hắn không để tâm mấy đến lời vợ dặn, chỉ biết Vân đi vắng và hắn sẽ tha hồ hú hí với nhân tình.
Mới ngày đầu tiên Vân đi, trong đầu hắn đã nảy ra bao ý tưởng. Hắn gọi điện cho bà nội để gửi con nhưng đột nhiên ông bà từ chối. Đang trong lúc không biết làm thế nào để có không gian riêng với nhân tình thì vợ hắn nhắn tin.
"Nếu khó khăn quá thì có thể nhờ cô ấy sang giúp. Em cho phép, đằng nào thì chúng ta cũng sẽ ly hôn", hắn như không tin nổi mắt mình. Thế này tốt quá còn gì, đây là cơ hội để nàng thành người vợ thực sự của hắn. Hắn biết nàng yêu hắn thật lòng, không màng vật chất và tình nguyện chăm sóc con riêng của hắn, quan trọng hơn hết, đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác yêu một ai đó nhiều như vậy.
Đúng như dự đoán, nàng sẵn sàng sang nhà bố con hắn. Mọi thứ đều rất tốt đẹp cho đến khi con trai hắn nhăn nhó trong bữa cơm. Tại sao cặp kè bao lâu mà giờ hắn mới biết được tài nấu ăn của nàng? Nó thật là tỷ lệ nghịch với nhan sắc.
Hắn thở dài thườn thượt, có nàng hắn lại còn vất vả thêm. Vợ hắn lại nhắn tin. Vân hỏi tình hình con cái rồi dặn hắn mai là sinh nhật ông nội, nhớ mua bằng được chiếc áo dạ mà ông thích và sang sớm kho cho ông nồi cá theo đúng công thức vợ hắn đã ghi.
Cái này thì quá là đơn giản, mua sắm là chuyên môn của nàng rồi. Hắn sẽ nhờ nàng chọn cho một chiếc áo dạ thật đẹp và ấm để ghi điểm với bố mẹ hắn.
Hôm sau hắn quyết định đưa nàng và con trai đi công viên, vừa để cô cháu có nhiều thời gian gần gũi, vừa là hắn có thể thoát được bãi chiến trường lúc nàng nấu ăn. Chiều đến, hắn qua một quán chuyên nấu những món dân dã có tiếng để mua hẳn một niêu cá kho thơm lừng. Tiện thể hắn nảy ra ý định sẽ đưa nhân tình về dịp này luôn, đằng nào vợ hắn cũng vắng nhà.
Nàng bẽn lẽn và sợ sệt khi đối diện với bố mẹ hắn. Hắn giới thiệu là bạn đồng nghiệp nên ông bà cũng giữ lịch sự. Bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ đã chuẩn bị xong, hắn kéo nàng vào phòng ăn. Khi ông bà đang tíu tít cùng đứa cháu thì có một cuộc hội ngộ không mong muốn đã xảy ra. Hắn sững người, Vân đang bê từng món ra bàn, cô nhìn chồng mình nắm tay người đàn bà khác mà mỉm cười cay đắng. Vân vẫn niềm nở vì không muốn mất ngày vui của bố chồng.
Bố hắn đích thân bê đĩa cá kho củ chuối mà ông thích ăn nhất ra khoe chỉ có con dâu làm món này là ông ưng.
Xong màn chúc tụng, nàng cảm thấy bản thân chả khác gì người thừa trong cái gia đình hạnh phúc kia. Cũng may là dưới gầm bàn, hắn vẫn nắm chặt tay nàng như để củng cố niềm tin. Bất chợt, bố hắn lên tiếng: "Hôm nay bố vui quá, đông đủ con cháu thế này, lại còn có thêm cả cô Oanh, thôi thì bố cũng coi như người nhà và sẽ tâm sự thật. Ngày trước cái thời của bố mẹ khó khăn lắm, có cơm mà ăn đã tốt nói gì đến nồi cá kho này. Trước bố thích nhất món này mẹ con làm, mà khổ quen rồi hay sao ấy, kho là cứ phải nhiều củ chuối mới thấy đã.
Bố nói thật, giờ các anh chị hiện đại, có tiền nên chẳng còn nhớ gì những khốn khó từng trải qua trong quá khứ. Đâu phải cứ đắt đỏ, đẹp mã là tốt đâu các con".
Hắn chạnh lòng như thể người bố muốn nhắc khéo là mình. Đúng là hiện tại nhìn hắn và nàng chẳng khác nào 2 nồi cá kho kia. Kết thúc bữa cơm, bố hắn kéo tay hắn vào trong bếp thì thầm: "Tôi không hợp với mấy cái áo hàng hiệu này. Con dâu chọn cho tôi cái ưng ý rồi. Anh cũng nên có mắt nhìn tí đi. 4 chục tuổi đầu rồi, đừng có để đến lúc đầu 2 thứ tóc mới thấy hối".
Vợ hắn chẳng đi công tác ở đâu cả, cô sang nhà nội để làm tròn bổn phận của người con dâu. Nhìn vợ hắn tất tưởi rửa bát, nàng thì lau mãi cái bàn cũng không sạch mà bỗng dưng hắn thấy chán nản. Đúng là người tình mãi mãi chỉ là người tình, sẽ chẳng bao giờ thay thế vợ được.
Theo Kẹo (Helino)