Hắn mới tậu được một cô người yêu ngoan hiền đáo để. Nàng sống giản dị, chẳng biết ăn diện hay chơi bời gì, hắn nói gì cũng dạ dạ vâng vâng, chả bao giờ to tiếng, cũng không tranh luận cãi lại hắn, toàn nhìn nhắn mỉm cười dịu dàng thôi. Trời ạ, mẫu phụ nữ này thật sự vô cùng thích hợp để làm vợ!
Cậy có người yêu hiền, ngây thơ lại nghe lời, hắn cũng hơi được đà. Hôm ấy, đi hát với hội bạn xong, chúng nó rủ hắn đi tăng 3. Nghĩ bụng đi đổi gió cũng vui, cuộc sống là phải thế chứ! Hơn nữa, nàng vẫn chưa "cho" hắn, hắn đi giải tỏa bên ngoài là chuyện hợp tình hợp lí!
Hắn và em "hàng" vừa vào phòng nhà nghỉ tắm táp xong, định bụng bắt đầu cuộc vui thì "cốc cốc" tiếng gõ cửa phòng vang lên. Hắn quấn khăn tắm ra ngoài mở cửa. Một gương mặt thân quen xuất hiện trước mắt hắn. Hắn tá hỏa nghĩ thầm, sao nàng lại có thể tìm đến đây?
Hắn đứng chặn ở cửa, không cho nàng vào trong, hỏi: "Sao em biết mà tới đây. Anh uống rượu với bạn say nên định vào ngủ một giấc thôi mà". Nàng cười mỉa: "Để tôi vào xem". Hắn quen nhìn nàng cười mủm mỉm, cười dịu dàng, cười e thẹn, chứ chưa bao giờ thấy nàng cười mỉa mai thế này. Ngứa mắt, hắn tức giận: "Anh đã nói mà em không tin? Em có thói vặn vẹo bạn trai từ bao giờ thế? Em đi xuống trước đi, rồi anh vào thay đồ sẽ xuống luôn, được chưa?". Thôi, miếng ăn đến miệng đành nhả ra vậy. Chứ để nàng biết, mà nàng giẫy nẩy đòi chia tay thì có phải hắn mất cô bạn gái trong mơ hay không.
"Để tôi vào xem", nàng nhắc lại câu nói trước đó. Hắn vừa thẹn vừa giận, sợ nàng bắt gặp cô ả kia, lại giận nàng không nghe lời mình như mọi khi. "Chát", hắn vung tay giáng cho nàng một cái bạt tai. Hi vọng nàng ôm mặt khóc lóc bỏ đi, rồi hắn sẽ dỗ dành nàng sau. Chứ để nàng vào phòng bây giờ là lộ hết.
"Anh đánh tôi?", nàng nghiến răng kèn kẹt và quắc mắt nhìn hắn, khiến hắn giật mình tưởng đang nhìn nhầm ai. Lẽ nào bị đánh 1 cái mà nàng "biến hình" luôn rồi. Hắn còn chưa nghiên cứu xong vấn đề đó thì nàng đã gọi xong 1 cú điện thoại, và đứng đó nhìn trừng trừng hắn, chứ đâu có chuyện nhỏ giọt nước mắt nào hay bỏ chạy vì bị tổn thương.
Chưa đầy mấy phút sau, mấy gã đàn ông cao to lực lưỡng xuất hiện bên cạnh nàng: "Chị, đứa nào bắt nạt chị?". Nàng không trả lời, chỉ hất hàm về phía hắn. Mấy gã kia đẩy mạnh hắn vào phòng, rồi mời nàng vào, đóng sập cửa lại. Sau đó, nàng ngồi chễm chệ trên ghế, mắt ráo hoảnh nhìn mấy gã đó xử lí hắn với ả gái mà hắn gọi đến.
Sau khi xong việc, nàng quay ngoắt bước đi không thèm liếc hắn lấy một cái. Mấy gã kia lườm hắn với cô ả bên cạnh cháy mặt, mới nghênh ngang rời khỏi. Lúc này trái tim hắn mới trở lại trong lồng ngực. Hắn ôm mặt khóc không ra nước mắt. Răng rụng mất hai cái, mặt mũi sưng phù, người ngợm thâm tím, đau nhức vô hạn như bị gãy hết xương. Hắn bò lê dưới sàn, thảm không sao tả xiết. Kiểu này chắc phải nghỉ ở nhà cả tháng, may ra mới dám vác mặt ra đường! Còn ả gái gọi hắn mang tới, hẳn hôm nay là buổi đi khách đen đủi nhất của ả. Tiền công không có, còn bị dọa một vố nhớ đời.
Sau đó hắn điều tra ra, mới biết nàng có một ông anh trai làm chủ doanh nghiệp khá phát đạt. Dưới trướng có nhiều công nhân viên trung thành và nhiệt tình. Gã ta rất cưng chiều em gái, nên việc phái vài đàn em đến đòi lại công bằng cho em gái là điều quá bình thường. Và nàng cũng đâu hiền với lành như hắn nghĩ. Nàng chả hư hỏng, nhưng độ "gấu" thì chắc chắn hơn hắn cả mấy chục lần! Chỉ là từ trước nàng giả nai với hắn mà thôi!
Theo Giang Phạm (Helino)