Tính đến nay, tôi và Lâm cũng đã kết hôn được 6 năm và có một cô con gái 5 tuổi. Cuộc sống hôn nhân thì có lúc thăng lúc trầm nhưng tựu lại tình cảm của hai vợ chồng vẫn gắn bó. Tôi tự hào vì mình lấy được người chồng đã bảnh bao lại giỏi giang, có trách nhiệm với gia đình. Bạn bè vẫn trêu tôi: "Lão Lâm nhà mày đẹp trai ngời ngời như vậy, quản cho chặt kẻo gái theo đấy". Tôi nghe chỉ cười, lỡ có vậy thật thì cũng phải chịu chứ hơi đâu mà quản.
Tôi đã từng nghĩ, nếu chồng mình có ngoại tình, tôi cũng sẽ không đau khổ, không níu kéo mà sẽ chấp nhận và trả lại sự tự do cho anh ấy. Tình cảm không phải là chuyện để người này có ép uổng hay ràng buộc người kia khi họ đã không còn muốn ở bên cạnh mình.
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, hôm ấy tôi dự định khi tan làm sẽ về quê luôn. Con gái tôi đang nghỉ học vì dịch, ở Hà Nội không có ai trông nên tôi gửi con về quê với bà ngoại. Chồng tôi nói còn bận việc nên anh không về được, tôi vui vẻ đồng ý, không có vấn đề gì.
Khổ nỗi, chiều hôm ấy tôi lại cứ âm ỉ đau bụng, có lẽ bệnh dạ dày lại tái phát rồi. Uống thuốc rồi mà vẫn không khỏi, tôi đành gọi điện về cho con gái, bảo rằng tuần này không về được, hẹn con tuần sau sẽ về.
Sau đó, tôi xin sếp cho nghỉ sớm rồi về nhà, cũng định nhắn tin cho chồng xong sợ anh đang bận làm việc nên thôi, cứ về trước rồi tính.
Về đến cửa, tôi giật mình nhìn thấy đôi guốc lạ. Linh tính của người phụ nữ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Tôi nhẹ nhàng đi vào trong, phòng khách có đôi chút xáo trộn, túi xách của một người phụ nữ nào đó để trên ghế sofa nhà tôi.
Bước chân hướng đến phòng ngủ, tôi lặng người khi thấy tiếng chồng và bồ nhí đang âu yếm nhau. Đứng hình mất một lúc thì tôi cũng nhận thức được mọi chuyện. Chồng tôi có người khác và còn ngang nhiên dẫn về nhà để làm trò xấu xa vì tưởng tôi đã về quê.
Tôi sang một phòng ngủ khác, ngồi thất thần một lúc. Hoá ra cảm giác bị phản bội đau đớn hơn tôi tưởng. Ok, bản lĩnh và lòng kiêu hãnh của tôi sẽ không cho phép tôi khóc lóc thê thảm để níu kéo người đàn ông bạc bẽo kia, nhưng chắc chắn tôi sẽ không thể để cho anh ta ra đi một cách thoải mái như thế được.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi gọi điện cho hội bạn thân thời đại học của tôi và anh đến nấu nướng ăn uống. Bạn bè tôi được cái nhiệt tình, ới cái là có mặt ngay, tan làm là khoảng hơn chục người đã có mặt ở nhà tôi. Tôi đặt rất nhiều đồ ăn, cả đám liên hoan vui tới bến. Mọi người hỏi: "Lâm đâu?", tôi bảo: "Chồng tớ đang đi công tác rồi, các cậu cứ vui chơi thoải mái, mai là cuối tuần thích thì đêm nay ngủ hết ở nhà tớ cũng được, nhà hai phòng ngủ to đùng".
Tôi cố gắng nói to, để cho chồng tôi cùng ả tình nhân nghe thấy. Chắc hẳn, cả hai đang hoảng hốt lắm khi nằm trong phòng ngủ mà ở ngoài chúng tôi ăn uống, cười nói vui vẻ. Tôi thử mở cửa phòng, Lâm đã kịp chốt bên trong. Tôi lại tiếp tục doạ anh ta bằng cách gọi các bạn và nói: "Ơ bạn nào khoẻ tay ra mở hộ tớ cái cửa phòng sao tớ mở mãi không được". Cứ tưởng tượng bọn họ đang sợ trong kia sợ hãi, tôi vừa buồn cười, lại vừa đau đớn. Cánh cửa đó mà mở ra thì đúng là anh ta chỉ còn nước đeo mo vào mặt.
Nhưng tôi chỉ giỡn anh ta một chút thôi. Đến tối, các bạn tôi ra về hết, tôi mới lấy chìa khoá để mở cửa ra. Anh ả đang run như cầy sấy trong phòng. Vừa mở cửa, chồng tôi xin lỗi rối rít, còn kẻ thứ ba ngồi co rúm trốn trong nhà vệ sinh.
Tôi đuổi cô ta ra khỏi căn nhà của mình. Lâm thì liên tục xin tha thứ, nhưng rất tiếc, tôi không thể cho anh ta cơ hội được. Từ hôm đó đến nay, Lâm vẫn tiếp tục làm đủ trò mong tôi nghĩ lại, còn về phía tôi, đơn ly hôn đã soạn xong rồi.
Theo V.V (Nhịp Sống Việt)