Bố mẹ đặt tên cô là Chi, mong muốn cô trở thành người con gái dịu dàng, nết na. Từ nhỏ, cô luôn được rèn dạy về phẩm hạnh truyền thống của người phụ nữ. Thế nhưng cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Chi là một cô gái mạnh mẽ, năng động, giàu năng lượng. Bạn bè, người thân đều khen cô là chuẩn mực của nữ giới hiện đại.
Mạnh mẽ, tài giỏi là thế nhưng cô lại có người yêu hoàn toàn trái ngược. Cô yêu Thuận – chàng trai nhu mì, yếu đuối. Thuận là con trai út trong gia đình, được bố mẹ nuông chiều. Từ nhỏ đến lớn, anh không phải đụng tay đến bất kì việc gì. Việc nấu nướng có mẹ lo đã đành. Đến việc sửa chữa điện đóm, máy móc, anh cũng không phải để tâm.
Thuận luôn cố gắng quan tâm Chi từ những hành động nhỏ nhất. Từ váy áo đến mỹ phẩm hạng sang của Chi đều do Thuận gửi tặng những ngày lễ, dịp kỷ niệm. Tuy nhiên, những món đồ đó đều do mẹ Thuận dành thời gian đi lựa chọn hộ anh. Bà lo anh mua bị đắt, không biết chọn hàng chuẩn. Không ít lần, Chi nói với người yêu:“Em không ham những món đồ đắt tiền, mẹ anh phải cất công đi sắm. Chỉ cần món quà nhỏ, anh tự đi chọn để tặng em là em vui rồi”. Thế nhưng, anh vẫn chưa thể sửa thói dựa dẫm vào mẹ.
Trong những điểm yếu của người yêu, điều làm Chi đau đầu suy nghĩ nhất là việc Thuận say xe ô tô. Mỗi lần đi du lịch xa với hội bạn bè, cô đều phải đi xe máy riêng với anh. Tuy đám bạn mất vui nhưng cô không thể làm khác vì đảm bảo sức khỏe cho người yêu.
Kỳ nghỉ lễ, bố mẹ Chi giục con gái dẫn người yêu về ra mắt. Nhà cô cách Hà Nội hơn bốn trăm cây số. Ngày lễ, đường xá đông đúc. Chi bàn với người yêu, thuê taxi về riêng. Xe không bị đóng kín cửa, chắc Thuận sẽ bớt say thôi.
Chi biết người yêu không thạo việc nhà nên đã rào đón trước với bố mẹ mình. Hai người họ dễ dàng thông cảm. Lúc ấy, bố mẹ cô chỉ mong ngóng gặp con rể tương lai nên chẳng nghĩ ngợi sâu xa hơn.
Suốt dọc đường, Thuận thấy mệt, ngủ thiếp đi. Mỗi khi tỉnh dậy, anh lại nôn thốc nôn tháo. Tài xế cũng phải lắc đầu ngán ngẩm vì hiếm thấy anh chàng nào “yếu đuối” như người yêu Chi.
Về đến nhà, bố mẹ Chi ra đón từ đầu ngõ. Thuận chỉ kịp cúi đầu lễ phép, chào hai người nhanh chóng rồi theo Chi trở vào nhà. Đến phòng Chi, anh nằm vật ra, không trò chuyện với ai. Cơm nước xong xuôi, bố mẹ sai Chi đến gọi Thuận dậy ăn cơm.
Anh trở dậy, vẻ mặt ỉu xìu. Ngồi xuống mâm cơm, bố mẹ Chi giữ phép lịch sự, gắp vào bát con rể tương lai toàn thức ăn ngon. Anh uể oải, cố ăn cho hết. Chưa hết bữa, Thuận đã xin đứng dậy trước để đi nằm nghỉ. Anh đành thú thật với bố mẹ Chi: “Sáng nay con quên không dặn mẹ mua cho thuốc chống say ở nhà nên mới vậy. Ngày thường, con ăn uống dễ lắm hai bác à!”.
Sáng hôm sau, biết Thuận đã khỏe, bố Chi sai anh sang lắp thêm bóng điện cho cụ già hàng xóm. Anh lóng ngóng, không làm được gì ra hồn. Đã thế, anh còn làm hỏng vài dụng cụ của bố Chi.
Tối đến, bố Chi đợi Thuận ngủ rồi gọi Chi ra nói chuyện riêng. Ông thở dài buồn bã, trút bầu tâm sự với con gái lâu ngày xa cách. Ông không cần con rể tài giỏi, giàu có, nhưng ít nhất phải lo được cho Chi. Nhìn biểu hiện của Thuận mấy ngày qua, ông đã phải thốt lên “Không hiểu lí do vì sao con lựa chọn anh ta?”. Thôi thì, có lẽ tất cả là do duyên số. Nếu Chi đã quyết định chắc chắn, ông sẽ đồng ý để cô vui.
Chi nhìn ra phía cửa, đã thấy Thuận đứng đó từ lúc nào. Anh đã nghe từ đầu đến cuối câu chuyện của hai bố con họ. Đến lúc này, cô bất chợt thấy có lỗi vì bao lần nổi nóng, cáu gắt với Thuận trước đây.
Sự im lặng của người yêu làm Chi thấy lo lắng. Nếu anh tiếp tục trấn an Chi bằng những lời động viên thì cô sẽ an tâm hơn. Sau cuộc trò chuyện hôm ấy, họ cùng nhau trở về Hà Nội.
Cô vừa muốn mở lời xin lỗi người yêu về nhận xét thiếu tế nhị của bố mình, vừa muốn anh nhìn vào sự thật ấy để sửa đổi. Đám cưới họ định sẵn sẽ tổ chức vào tháng sau, nay bỗng chìm vào im lặng. Chi lạc vào mớ suy nghĩ hỗn độn của riêng mình. Rốt cuộc, Chi phải làm sao để cô và người yêu tìm ra hướng đi đúng đắn?
Theo Thanh Hiền (Helino)