Hết nói xấu vợ, các anh còn lôi ảnh những em xinh tươi, ăn mặc hở hang gửi cho nhau rồi ngồi bàn luận sôi nổi, coi như món hàng trao đổi qua lại, nhường người này người kia...
Hết lần này lượt khác, Trung dọa Ngọc là cứ nói nhiều nữa thì anh sẽ đi với gái chứ chả chơi. Nên cái việc anh đi nhậu nhẹt, bia bọt với bạn bè thân là quá đỗi bình thường và cần được thông cảm: “Vợ mấy thằng kia lúc nào cũng tươi cười, đon đả tiếp bạn của chồng. Chả bù cho cô, mặt lúc nào cũng như cái bị thịt. Chồng uống vài cốc bia cũng la toáng lên như cháy nhà…”.
Ngọc cố gắng đến mấy rồi thì Trung cũng chẳng thay đổi. Bởi đội anh em chiến hữu của Trung quá mạnh. Cứ mỗi lần Trung về đến nhà là lại gọi điện rủ ra ngoài hóng gió, khi thì ở quán bia, khi lại ở quán karaoke đèn mờ... Đôi khi Ngọc nghĩ, nếu Trung ngoại tình mà biết về nhà chăm sóc vợ con thì còn hơn. Đằng này, mọi việc lớn bé trong nhà đều mặc kệ Ngọc hết.
Thằng bé đầu mới được hơn 2 tuổi, Ngọc lại lỡ mang bầu đứa thứ 2. Đôi khi mệt, nhìn chậu áo quần chưa giặt, nhà cửa bừa bộn chưa dọn mà con lại khóc léo nhéo đòi mẹ, Ngọc cảm thấy mình như kiệt sức vậy. Trong khi đó, Trung lại đang lê la quán xá cùng bạn bè, chỉ cần nghe một cuộc gọi là chạy ngay ra ngoài, chẳng cần biết đến ở nhà vợ con cần mình đến thế nào.
Ảnh minh họa |
Có những đêm Ngọc mòn mỏi ngóng chồng, điện bật sáng trưng đến 1, 2h sáng chồng vẫn chưa về. Đến lúc Trung lết được vào nhà thì mặt mày sưng tấy, hỏi ra mới biết là hội bạn uống rượu xong thì rủ nhau đi đánh ghen hộ một người trong nhóm, cuối cùng lại bị đập cho tơi bời.
Lại có hôm, Ngọc vô tình nhặt được trong túi quần của Trung một tấm danh thiếp ghi số điện thoại của một em nhân viên ở quán massage. Hỏi Trung thì anh cũng chẳng ngại ngần giấu giếm: “Bọn anh đi uống bia say nên rủ nhau vào quán massage cho tỉnh rượu. Không có gì mờ ám hay xấu xa đâu mà phải lo!"...
Không biết có bao nhiêu trường hợp như thế nữa khiến Ngọc chỉ biết thở dài, không nói nên lời. Gia đình càng ngày càng rơi vào cảnh túng quẫn mà chồng thì chỉ biết đổ hết tiền kiếm được vào những cuộc hẹn thâu đêm suốt sáng với bạn bè. Về đến nhà vợ nói một câu còn nổi khùng lên, cứ bảo bị đụng chạm rồi đánh vợ vô cớ.
Chưa kể đến việc hội bạn thân của Trung còn lập một nhóm chat chit riêng trên facebook, chuyên nói xấu vợ, và tong đấy Ngọc cũng bị nói xấu nhiều nhất. Còn có việc mỗi anh một câu nhảy vào xúi Trung về đánh vợ, bỏ vợ nữa. Ngọc xem được mà tức muốn lộn ruột lên được.
Hết nói xấu vợ, các anh còn lôi ảnh những em xinh tươi, ăn mặc hở hang gửi cho nhau rồi ngồi bàn luận sôi nổi, coi như món hàng trao đổi qua lại, nhường người này người kia. Suốt ngày chỉ biết bàn chuyện ăn nhậu ở đâu cho vui mà không bao giờ bàn gì đến việc kiếm tiền hay phấn đấu vì gia đình, cải thiện nhân cách bản thân. Cả hội cùng lôi nhau chết chìm trong mớ trò ăn chơi thác loạn như thế.
Nhưng mỗi khi Ngọc đụng đến việc kể tội hội bạn này thì Trung lại nhảy dựng lên: “Cô dám nói xấu anh em bạn bè của tôi hả? Có biết là không gặp được các chiến hữu như thế thì phí cuộc đời lắm hay không? Tôi vui cũng là nhờ mấy thằng ấy đấy! Cô đừng có gan mà đụng vào, khéo lại mang họa thì đừng trách tôi không cảnh báo!”. Và chỉ cần Ngọc cãi lại một câu, y như rằng mấy cái tát bôm bốp đập ngay vào mặt.
Trung tin tưởng hội bạn bè như sùng bái một giáo phái nào đó vậy. Trong mắt Trung, vợ con luôn xếp sau, là thứ yếu và có cũng được, không có cũng xong. Nhưng bạn bè thì nhất quyết phải có để còn làm quân sư tâm sự đủ chuyện trên trời dưới đất. Ngọc đành bất lực chấp nhận sự thật rằng mình chẳng hề có quyền để chen vào trong mối quan hệ ấy.
Hôm nay, khi nhận thêm một cái tát của Trung vì lại lỡ càm ràm sau khi chồng đi nhậu về thì Ngọc đã hiểu mình không thể sống như thế này mãi được nữa. Mẹ con cô thà sống một mình còn hơn là sống chung với kẻ vũ phu chỉ biết nghe bạn đánh vợ. Bao giờ cái hội bạn ấy còn tồn tại, thì Ngọc còn khổ sở. Nên tốt hơn hết là giải thoát cho chính mình.
Ngọc để lại lá đơn ly hôn trên bàn cho Trung rồi dắt con ra đi. Cô quyết định sẽ về nhà ngoại, nói rõ ngọn ngành sự việc cho bố mẹ hiểu rồi xin tá túc ở đấy một thời gian. Đành chịu bất lực nhường chồng cho hội bạn bè xấu xa ấy, còn hơn là tiếp tục chịu đựng cảnh tù ngục, suốt ngày bị bạo hành mà uất ức không thể nói nên lời.
Theo Linh Lam (Trí Thức Trẻ)