Tôi chẳng có lòng nào mà nhìn đông, liếc tây bóng hồng nào ở ngoài. Nhưng vợ tôi vẫn bóng gió, sợ tôi sẽ tham vàng bỏ ngãi, mê các cô gái trẻ. Có lẽ vì thế mà cô ấy kiểm soát tôi chặt chẽ. Đi làm, tôi phải báo cáo rõ lịch trình với cô ấy, lúc nào thì ra khỏi cơ quan, đang ở đâu, làm gì, với ai. Điện thoại của tôi thì luôn có mấy cục pin dự phòng để không lúc nào hết pin. Chỉ cần tôi về chậm 5 phút là điện thoại réo liên hồi. Còn nhỡ ở chỗ nào mất sóng thì đồng nghiệp, bạn bè đều có “vinh dự” được nghe điện thoại "chào hỏi" của vợ. Có lần, cô ấy còn gọi thẳng đến sếp tôi để xem ông ấy có phân công tôi đi làm việc không, ở những đâu.
Khi tôi về nhà, cô ấy lập tức tổng động viên các loại “súc giác” để ngửi, sờ, nhìn… xem trên quần áo tôi có mùi lạ hay không, có vết bẩn khả khi hay có sợi tóc dài bất thường. Có lần áo tôi dính son đằng sau lưng mà tôi cũng chả hiểu vì sao lại có thì cô ấy bù lu bù loa, dọa sống, dọa chết, làm bố mẹ tôi cũng một phen kinh hãi. Sau đó, tôi phải thề bồi ác độc thì cô ấy mới nguôi giận. Điện thoại, email của tôi cô ấy cũng biết mật mã. Bây giờ, tôi sợ cả facebook vì cô ấy sẽ nhòm ngó từng bạn bè của tôi, xem cô nào xinh, xấu, rồi dò hỏi ý tứ của tôi. Tôi sợ nhất là nhỡ ở cuộc liên hoan nào, bạn bè chụp được ảnh tôi đang ở cạnh phụ nữ rồi tung lên facebook thì tôi sẽ lại phải "đau khổ" giải thích với vợ. Tôi cho rằng vì cô ấy yêu tôi, lo lắng thái quá nên vẫn bao dung.
Nhưng gần đây, một nam đồng nghiệp đã gọi tôi ra ngoài mắng té tát. Cậu ấy dùng lời lẽ rất thô tục để mắng chửi tôi và vợ. Nguyên nhân là vợ tôi đã tìm cậu ấy để… đánh ghen. Vì cô ấy thấy tôi điện thoại cho cậu ấy nhiều, lại hay đi công tác, thực địa với tôi. Cậu đồng nghiệp ấy còn thuật lại bằng giọng mai mỉa, rằng vợ tôi khoe chuyện “giường chiếu” của tôi rất sung mãn, anh ta đừng có cưỡng bức tôi làm những ra những chuyện suy đồi đạo đức, bệnh hoạn. Tôi thực không có mặt mũi nào, đồng thời cũng lo ngại về thói ghen tuông của vợ. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi cũng chưa hết tình đến mức muốn chia tay cô ấy nhưng nếu chung sống tiếp thì thật sợ hãi.
Hoàng Văn Ba (Hà Nội)
Có lẽ anh đã dung túng với sự kiểm soát của vợ trong một thời gian dài nên cô ấy càng được đằng chân lân đàng đầu, mù quáng không phân biệt được đâu là sự chiếm giữ vì tình yêu, đâu là kiểm soát đến mức ngạt thở, giết chết tình yêu.
Trước mắt, anh nên nói chuyện với vợ một cách cởi mở, để xem cô ấy lo lắng những gì. Có thể cô ấy thấy anh quá xuất sắc, cô ấy không bằng nên tự ti, phải giữ anh bằng các biện pháp “thô sơ”. Cũng có thể cô ấy có những ám ảnh tâm lý, luôn sợ hạnh phúc tan vỡ như các cú sốc khi cha mẹ ly hôn, thấy người thân ngoại tình, hôn nhân tan vỡ… Khi tìm được nguyên nhân, anh hãy giúp cô ấy khắc phục.
Nếu nguyên nhân là do tự ti thì anh nên giúp cô ấy nhận ra mình có nhiều ưu thế, rằng anh rất hạnh phúc với cơm lành, canh ngọt, cuộc sống gia đình ấm áp mà cô ấy đem lại. Dành nhiều thời gian để trò chuyện và chia sẻ các thú vui với nhau hơn như xem phim, đi dạo, đi du lịch… Cảm nhận được tình yêu của chồng, cô ấy sẽ buông lỏng bản thân, cũng như “buông tha” cho anh hơn. Đồng thời, anh nên kiếm việc làm cho vợ để cô ấy có thêm các mối quan tâm khác, đỡ chăm chăm nhìn vào hôn nhân, vào chồng để “vui sống”. Việc được đánh giá tốt trong công việc, nhận được sự tôn trọng của bạn bè, đồng nghiệp, kiếm được thu nhập cũng giúp vợ anh tự tin hơn. Nếu không cần đi làm thì cũng giúp cô ấy tham gia các hội nhóm, hoạt động xã hội, phát triển sở thích. Không ít bà nội trợ vì buồn chán, tự ti mà đã mắc bệnh ghen cuồng với chồng. Bận bịu sẽ “đánh lạc hướng” họ.
Còn nếu cô ấy có bóng ma tâm lý thì cũng nên phân tích cho cô ấy biết, không phải ai cũng có hạnh phúc mĩ mãn đến già. Khi cả anh và cô ấy cùng cố gắng thì sẽ đạt được hạnh phúc dài lâu hơn. Còn cô ấy ghen tuông, kiểm soát không giữ được chồng mà còn khiến hôn nhân ngạt thở, tình cảm sẽ rạn nứt. Nếu biểu hiện của vợ anh không giảm bớt mà còn quá khích hơn thì có lẽ cần đến chuyên gia tâm lý, thậm chí nên đưa cô ấy khám sức khoẻ tâm thần. Nếu cô ấy có ảo giác về sự phản bội và trầm cảm thì cần có sự giúp đỡ của bác sĩ. Nếu để bệnh nặng hơn sẽ càng khó chữa.