Cuộc sống gia đình tôi rạn nứt cũng chỉ vì thu nhập hàng tháng của vợ cao hơn tôi. Sống với vợ tôi như kẻ ngu, gã khờ bù nhìn để vợ mặc sức mà coi thường. Tôi biết làm gì để thay đổi cuộc sống này?
Diệp ít hơn tôi ba tuổi, cô yêu thích văn thơ và là một cô gái đa cảm, sự đa cảm đó luôn làm tôi có cảm giác muốn được che chở cho cô, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi tôi thường hay chuyện trò tâm sự với Diệp. Tuy lúc đó tôi và Diệp chưa chính thức yêu nhau, nhưng mọi người đều biết tôi có ý theo đuổi cô ấy, vì vậy các đồng nghiệp nữ khác có cảm tình với tôi dần tự động rút lui.
Khi đó vợ tôi và tôi ngồi làm việc chung một văn phòng, vì cô ấy nhiều tuổi hơn tôi, nên tôi luôn coi cô như chị gái của mình. Nhưng cũng vì cô ấy mà giữa tôi và Diệp thường xảy ra mâu thuẫn. Khi đó vợ tôi rất quan tâm đến tôi, nếu tôi không ăn cơm trưa, cô ấy liền xin phép ra ngoài rồi đi mua đồ ăn mang về cho tôi; khi tôi bị ốm cô ấy liền mua thuốc cho tôi. Cô ấy thường cố tình làm những việc này cho tôi trước mặt Diệp, Diệp rất tức giận mà không cần biết tôi có chấp nhận sự quan tâm của vợ tôi hay không, thậm chí sau đó chỉ cần nhìn thấy chúng tôi nói chuyện với nhau, Diệp cũng giận tôi vài ngày.
Khi mới kết hôn, tôi và vợ tôi cũng có những ngày tháng ân ái hạnh phúc.(ảnh minh họa) |
Tôi không hiểu tại sao Diệp lại nhỏ nhen ích kỷ vậy, tôi tự thấy mối quan hệ giữa tôi và vợ tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, nhưng tôi càng giải thích, Diệp càng không muốn nghe, tôi thường phải tốn rất nhiều thời gian và tâm trí để dỗ dành cô ấy từ những việc nhỏ nhặt nhất. Lâu dần tôi cảm thấy rất mệt mỏi và áp lực khi ở bên Diệp. Trong khi đó mỗi lần tôi và Diệp giận nhau, vợ tôi đều an ủi động viên tôi, quan tâm đến tôi, dần dần tôi và vợ tôi ngày càng xích lại gần nhau hơn, tôi và Diệp ngày càng xa cách. Sau đó Diệp xin nghỉ làm và chuyển sang công ty khác.
Khi tôi cưới vợ tôi, cô ấy đã có thai 2 tháng, đó là kết quả trong một lần tôi say rượu. Bố mẹ tôi không đồng ý tôi yêu người lớn tuổi hơn, cho nên ngay từ đầu đã không đồng ý chấp nhận cô ấy, còn tôi cảm thấy mình là một người đàn ông sống phải có trách nhiệm. Vì vậy chúng tôi không tổ chức đám cưới mà chỉ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn. Sau khi kết hôn chúng tôi không sống chung với bố mẹ tôi mà chuyển đến ở trong một căn hộ để trống của bố mẹ vợ.
Khi mới kết hôn, tôi và vợ tôi cũng có những ngày tháng ân ái hạnh phúc. Trong thời gian vợ tôi mang thai, cô ấy đã xin nghỉ làm ở nhà dưỡng thai, mọi chi tiêu hàng ngày đều trông vào tiền lương của một mình tôi, vì vậy về kinh tế không dư dả cho lắm. Tuy nhiên vợ tôi thường nói với tôi, tiền nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần được chung sống với người mình yêu thì có ở nhà tranh vách đất cô ấy cũng cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi con gái đầy một tháng tuổi, vợ tôi gửi con cho ông bà ngoại chăm sóc và bắt đầu tìm việc làm, đúng lúc đó có người quen của cô ấy mở công ty thương mại bảo cô ấy đến làm cho họ, và cô ấy đã đến công ty đó làm. Một năm sau, doanh thu của công ty tôi ngày càng giảm sút, dù tôi đã là trưởng phòng nhưng thu nhập vẫn thấp như trước, trong khi đó công ty của vợ tôi làm ăn ngày càng phát triển, lương của cô ấy được tăng lên gấp mấy lần. Lúc đầu vợ tôi còn kìm chế niềm vui được tăng lương, nhưng dần dần khi cô ấy cảm thấy mình mới là trụ cột về kinh tế của gia đình, cô ấy ngày càng không coi tôi ra gì.
Mấy ngày này, vợ tôi không đến tìm tôi, tôi cũng không gọi điện cho cô ấy. (Ảnh minh họa) |
Lần đầu tiên vợ tôi và tôi cãi nhau là vì cô ấy muốn tôi nghỉ việc để tự làm ăn kinh doanh, nhưng tôi không đồng ý. Tôi cảm thấy bản thân mình không thích hợp với việc kinh doanh. Vợ tôi cho rằng làm việc ở cái công ty sắp đóng cửa đó không có tiền đồ gì, lương lại thấp. Vậy là, tôi - một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong mắt mọi người, dần dần trở thành kẻ bất tài vô dụng trong mắt cô ấy.
Vì tôi nhất định không chịu xin nghỉ việc, nên cô ấy đã từng đến công ty tôi làm ầm lên, khiến tôi mất hết thể diện trước các đồng nghiệp. Sau đó, “kẻ bất tài vô dụng” đã trở thành biệt danh vợ tôi gọi tôi, cô ấy thường gọi tôi như vậy trước mặt người lạ mà không phân biệt hoàn cảnh, địa điểm.
Mấy ngày trước khi đang ăn cơm, tôi vô tình làm rơi thức ăn xuống đất, đây vốn là chuyện rất nhỏ, nhưng vợ tôi đột nhiên lại bắt đầu nổi cáu với tôi, cô ấy nói tôi chả làm được việc gì, mỗi việc ăn cơm mà cũng rơi vãi như trẻ con vậy. Cô ấy nói giờ cô ấy vẫn còn chung sống với tôi, chứ nếu trước kia tôi mà lấy Diệp thì Diệp đã bỏ tôi từ lâu rồi. Tôi thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, hôm đó, cuối cùng tôi đã hất tung mâm cơm xuống đất, sau đó lấy vài bộ quần áo và bỏ về nhà bố mẹ tôi.
Mấy ngày này, vợ tôi không đến tìm tôi, tôi cũng không gọi điện cho cô ấy. Tôi cảm thấy cô ấy không còn chút tôn trọng nào đối với tôi, tôi đang suy nghĩ không biết có nên tiếp tục kéo dài cuộc sống như thế này nữa không. Tôi không thể hiểu được, vợ chồng sống hạnh phúc bên nhau không phải là điều đáng trân trọng nhất sao? Tại sao vợ tôi vẫn không cảm thấy thỏa mãn?
Theo Sâm Cầm (Đời Sống & Pháp Luật)