Không ai biết Loan sợ mẹ chồng như sợ cọp, về trễ một vài phút cô phải báo cáo với bà rõ lý do.
Loan tâm sự buổi sáng đầu tiên sau đám cưới, vợ chồng cô không đi tuần trăng mật ở đâu, nên tự thưởng cho nhau được phép ngủ đến 8h mới dậy. Đúng 8h sáng cô đi từ tầng 2 xuống nhà, mẹ chồng cô đã nói ngay rằng: “Mặt trời lên đến đỉnh ngọn cây rồi, anh chị ngủ luôn giấc trưa cũng được”. Câu nói ấy đã làm tắt phụt bao nhiêu cảm giác muốn “hòa đồng, coi nhà chồng như nhà mẹ ruột” của cô lúc ấy. Loan, lặng lẽ vào bếp, bắt đầu hành trình là một thành viên “hờ” của cả nhà chồng.
Mẹ chồng hay xét nét và chê trách Loan với những người hàng xóm (Ảnh minh họa). |
Công việc giáo viên mầm non của Loan đi sớm về muộn nên cô cũng không có nhiều thời gian phụ giúp bố mẹ chồng trong việc làm thêm ở nhà (bố mẹ chồng có nghề phụ là cắt chỉ quần áo may công nghiệp). Hết giờ làm ở trường cô lại tất tưởi về nhà lo bữa cơm chiều, mọi người vẫn bảo cô chưa có con mà lúc nào cũng vội vàng như bận con mọn. Không ai biết Loan sợ mẹ chồng như sợ cọp, về trễ một vài phút cô phải báo cáo với bà rõ lý do. Bữa tối kết thúc cũng là lúc Loan mới được nghỉ ngơi cả về tinh thần lẫn thể xác, cô chẳng biết kiếm chuyện gì để có thể nói với mẹ chồng nên thường lên phòng ngủ thư giãn. Có lẽ đó cũng chính là lý do bà vin vào khi nói với hàng xóm rằng Loan khinh thường bà, “thích ở riêng để khỏi phải lo cho cái thân già này”…
Mẹ chồng Loan có hai cô con dâu có trình độ đại học, họ không ở cùng bà, thi thoảng một năm về thăm bà hai ba lần, nên bà rất yêu quý. Bà khen hai cô con dâu đầu ngoan nết lại giỏi giang, bà chê Loan làm cái nghề “rửa đít trẻ con”, bà xét nét cô từ đi đứng ngủ nghỉ… Mọi chuyện không hài lòng về cô bà đi nói với hàng xóm, tính Loan thì không thích tám chuyện, thành ra mọi chê trách của bà về Loan chẳng mấy khi hàng xóm truyền được đến tai cô, thế là bà càng bực dọc Loan khi cô vẫn sống như những gì mình cảm nhận là đúng.
Ngày Loan mang thai đứa con đầu lòng, cô ốm nghén không làm được việc nhà, bà bóng gió xa gần rằng: “Con dâu thời nay sướng, con Lan nhà bà Bảy có bầu là nằm ăn vạ, ngày xưa tôi chửa ba đứa con bụng vượt mặt vẫn phải đi rừng kiếm củi, nuông quá hóa hỏng”. Nằm trong nhà mà nước mắt Loan trào ra trong sự đay nghiến của mẹ chồng. Không biết có phải do suy nghĩ nhiều hay không mà cái thai được hơn ba tháng thì chẳng giữ được. Loan phải ra viện làm thủ tục giải quyết thai lưu. Ngay sau đó, chồng cô phải đi công tác gấp. Loan xin nghỉ làm một tuần sau khi sẩy thai, nằm ở nhà mà mẹ chồng cô mặt nặng mày nhẹ, những bữa cơm chan đầy nước mắt. Một buổi sáng sau ba ngày Loan nghỉ an dưỡng ở nhà, do mệt quá cô đã ngủ quên mà không kịp dậy sớm, bà đã không lên tầng gọi Loan như mọi lần mà ra ngoài đường lớn, gọi to với lên cửa sổ phòng cô: “Loan ơi dậy ăn sáng thôi, 7h hơn rồi”. Cô giật mình tỉnh dậy trong sự xấu hổ với hàng xóm.
Một hôm, người hàng xóm rỉ tai cô rằng: “Mẹ chồng cháu bảo nếu sau 5 năm cháu mà không đẻ được thì tự xách va ly về nhà, đừng để bà ấy phải đuổi”. Cô kể lại với chồng thì anh gạt phăng đi và bảo cô: “Em nghe hàng xóm nói bậy rồi về làm gia đình lục đục, mẹ anh không đời nào làm chuyện thất đức ấy”. Loan cũng chẳng biết nói thế nào với anh nữa vì đó là mẹ anh và vì anh chưa bao giờ được chứng kiến cảnh mẹ anh đối xử với cô như thế nào.