Hảo và Mạnh yêu nhau hơn 1 năm thì quyết định đi đến hôn nhân. Cả 2 đều đã có công việc ổn định, nhưng mức lương cũng gọi là đủ sống, ngoài ra có tí tiết kiệm. Khi lên kế hoạch cho đám cưới, Mạnh vẫn chủ trương không cần quá tiết kiệm, vì cả đời mới cưới có một lần mà thôi. Bố mẹ anh cũng hỗ trợ một phần, vì thế kinh phí cho đám cưới nhìn chung không đến nỗi nào. Nhà trai nhà anh sẽ chi trả tất cả các khâu chuẩn bị cho lễ cưới, như váy cưới, chụp ảnh, nhẫn…, nhà gái chỉ cần lo đãi tiệc ở bên nhà gái mà thôi. |
Ảnh minh họa |
Lúc bàn đến khâu chụp ảnh cưới, Mạnh đưa ý kiến với Hảo, bạn anh chụp gói ảnh cưới 15 triệu đẹp lắm, đến Đà Lạt chụp ngoại cảnh rất thơ mộng, vì thế anh bàn bạc, vợ chồng 2 người hay là chụp gói ấy. Ai ngờ Hảo chép miệng: “15 triệu mà anh đã khen ghê thế? Công ty em có 2 người chụp ảnh cưới cả trăm triệu kia kìa! Thế mới là sang chảnh và đáng chụp chứ!”.Mạnh giật nảy mình: “Trời, chụp ảnh cưới thôi chứ có phải dát kim cương đâu, sao mà đắt thế hả em?”. Hảo nhìn anh bĩu môi: “Anh lạc hậu quá đấy. Chụp ảnh cưới nhưng người ta sang nước ngoài chụp ngoại cảnh, trang điểm cô dâu bằng mỹ phẩm đẳng cấp, váy cô dâu VeraWang thay vài bộ trong cả album, ảnh phóng to và album đều làm bằng chất liệu cao cấp, đính đá quý, đính ngọc trai các kiểu, đẹp mê hồn. Như thế có tới trăm triệu không?”.
Mạnh há hốc miệng vì kinh ngạc. Nói thật, anh là đàn ông, có mấy khi quan tâm tới những vấn đề này. Anh thở dài bảo Hảo: “Ừ, thì kệ người ta. Mình nghèo mình chụp gói hơn chục triệu thôi em ạ. So bì với thiên hạ thì sao so bì được!”. Ai ngờ Hảo lại nói: “Em thấy cũng đâu đến mức là không thể so bì được. 100 triệu chứ có phải 1 tỉ đâu mà mình không làm được, phải không? Ảnh cưới cả đời chụp có 1 lần thôi, em làm cô dâu cũng cả đời có một lần thôi. Ai chẳng muốn giữ lại những khoảnh khắc đẹp nhất để làm kỉ niệm. Tiếc tiền thì chỉ có ảnh xấu, ảnh đểu, để làm kỉ niệm cũng chẳng thích thú gì. Hơn nữa, đồng nghiệp đều có album ảnh cưới cả trăm triệu, của em lại có chục triệu, anh nói xem, có nhìn được không?”.
Mạnh nghẹn lời. Nghĩ nghĩ một lát, anh ngập ngừng: “Nhưng… kinh phí của mình không đủ đâu em ạ”. Hảo lườm chồng sắp cưới: “Không đủ thế anh không biết đi vay thêm à? Cả đời mới có 1 lần, anh đừng có keo kiệt như thế chứ!”. Mạnh rõ ràng không đồng tình với ý kiến của Hảo, vì vay cả trăm triệu rồi cưới xong è cổ ra trả nợ là một việc nông nổi cỡ nào. Hơn nữa, anh không thấy vấn đề ảnh cưới cả trăm triệu hay chục triệu là điều quan trọng. Có cặp đôi còn chụp gói có 3-4 triệu họ vẫn vui vẻ, hạnh phúc vô cùng đấy thôi. Nếu đã là kỉ niệm thì phải được đong đếm bằng độ nông sâu của tình cảm bản thân dành cho nó, chứ sao lại tính bằng giá trị bao nhiêu tiền? Trong đám cưới còn rất nhiều thứ cần chi dùng, sau đám cưới lại càng nhiều vấn đề cần lo lắng hơn, vì thế xa phí khoản tiền không hề nhỏ là điều anh không thích.
Mạnh cũng lựa lời nói với Hảo như vậy, nhưng cô kiên quyết không nghe, khăng khăng giữ những suy nghĩ của mình. Chung quy, cô không muốn thua bạn kém bè, cô muốn sang chảnh để khoe khoang với mọi người, và thể hiện đẳng cấp của bản thân mà thôi. Nếu là như vậy thì Mạnh lại càng không thể nghe cô. Đám cưới là niềm vui của 2 người, không phải là thứ để mang ra khoe khang, so bì xem ai đẳng cấp, tiêu tốn nhiều tiền hơn. Hơn nữa, anh cũng không đồng tình với cách đi vay mượn tiền để cố làm màu ra vẻ như thế. “Anh không phải đại gia. Anh muốn sống thật với hoàn cảnh của mình”, Mạnh nói với cô, và thế là Hảo giận, bỏ lại một câu sau đó quay ngoắt ra về như thế.
5 hôm sau trận cãi vã ấy, Hảo không thèm liên lạc với anh. Mạnh có gọi thì Hảo tuyên bố:“Khi nào anh đồng ý chụp ảnh cưới như em muốn thì hãy gọi cho em!”. Mạnh khóc không ra nước mắt. 100 triệu ảnh cưới Hảo yêu cầu, nói thật anh cố thì vẫn cố được. Nhưng anh cũng nghĩ mãi, chẳng lẽ đối với Hảo, cái album ảnh cưới ấy nó quan trọng hơn tất thảy, chỉ vì không có mà không cưới nữa thật, như lời cô nói. Mạnh thở dài bất lực, ngao ngán và chán chường. Nghĩ đến đám cưới mà thấy mệt mỏi, không còn hào hứng vui vẻ như trước.
Theo Giang Phạm (aFamily.vn/Trí thức trẻ)