Mẹ chồng quái chiêu bắt con dâu ngồi gói bánh răng bừa suốt 3 ngày Tết

07/01/2017 11:02:00

Năm đầu tiên làm dâu tôi đã phải cắm mặt vào góc bếp, hết nấu nướng, dọn dẹp lại gói bánh tới tận khuya. Nhớ lại cảnh tượng năm ngoái, tôi thấy oải vô cùng khi 1 cái Tết nữa lại cận kề.

Năm đầu tiên làm dâu tôi đã phải cắm mặt vào góc bếp, hết nấu nướng, dọn dẹp lại gói bánh tới tận khuya. Nhớ lại cảnh tượng năm ngoái, tôi thấy oải vô cùng khi 1 cái Tết nữa lại cận kề.

Tôi cưới chồng vào cuối năm ngoái. Vì gần giáp Tết, nên cưới xong, tôi không dám đi du lịch trăng mật mà lao vào sắm sửa, chuẩn bị cho cái Tết đầu tiên về nhà chồng.

Nói thêm ngoài lề 1 chút, quê chồng tôi ở miền Trung, vùng quê còn khá nhiều phong tục, nghi lễ rườm rà và khắt khe. Vậy nên tôi được mẹ chồng dặn dò đủ thứ vì theo lời mẹ tôi nói: “Chị đừng làm mất mặt dâu trưởng của cái nhà này”.

Ôi! 2 chữ dâu trưởng, nghe sao mà lo lắng, nặng nề đến thế. Tôi còn quá trẻ, ở nhà lại được bố mẹ nuông chiều, nên chẳng mấy khi để tâm đến việc thờ cúng. Vậy mà giờ đây, chỉ mấy ngày sau khi làm vợ anh, tôi phải chuẩn bị thật chu đáo cho cái Tết đầu tiên làm dâu. Tôi hỏi han người này, nhờ người kia cùng đi mua sắm, rồi cuống cuồng chuẩn bị nào hoa quả, bánh kẹo, tiền mừng, phụ bố và chồng gói bánh chưng, làm thịt gà…

Nhưng đó vẫn chưa phải là “ác mộng” lớn nhất của tôi.

me chong quai chieu bat con dau ngoi goi banh rang bua suot 3 ngay tet - 1
Tết là nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi...

Đêm giao thừa năm ngoái, tôi không còn được tung tăng đi chơi như mọi khi mà ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ chồng cùng gói, hấp chín bánh răng bừa cho kịp cúng giao thừa và để cả nhà ăn buổi sáng mùng 1. Đây là loại bánh đặc sản ở quê chồng tôi, không thể thiếu được trong mấy ngày Tết.

Bánh được gói với bột gạo và thịt băm nhuyễn. Mẹ chồng tôi khá cầu kỳ trong việc gói bánh nên chiếc bánh được gói chỉ nhỏ bằng ngón tay trỏ, thuôn dài vừa phải. Trước khi ăn nửa ngày, mẹ chồng tôi mới bắt đầu làm để đảm bảo bánh ăn thơm, ngon nhất.

Chính vì thế mà ngày cuối cùng của năm cũ, tôi phụ mẹ chồng gói tận 50 cái bánh răng bừa rồi hì hục hấp chín. Khi xong xuôi mọi việc tôi mệt mỏi nằm lên giường với cơ thể rệu rã, đầu tóc rối bù và cơ thể đủ thứ mùi mắm, muối, mùi thịt. Tôi thây kệ, nằm lên giường đánh 1 giấc tới sáng sớm mùng 1 mới bật dậy.

Vì bố chồng tôi là trưởng tộc, nên khách khứa, họ hàng kéo tới nườm nượp, tôi bận túi bụi đến mức chẳng kịp ngẩng đầu lên. Tới tối, khi khách khứa đã vãn, tôi lên phòng thay quần áo định bụng cùng chồng loanh quanh đây đó.

Tôi trang điểm xinh tươi, ăn mặc diện xúng xính đi xuống tầng 1. Nhìn thấy chúng tôi, mẹ chồng hắng giọng hỏi: “Mới mùng 1 hai vợ chồng con đi đâu?”.

Tôi hồn nhiên đáp: “Con với nhà con đi quanh làng xóm 1 lát thôi mẹ ạ”.

Tức thì mẹ chồng tôi cau có: “Tết nhất người ta đến chơi đầy nhà, không phụ bố mẹ nấu nướng dọn dẹp còn định trốn việc à. Lên thay quần áo chuẩn bị xuống gói bánh”.

Tôi như chết lặng, chồng tôi thanh minh vài câu nhưng bị mẹ tôi lừ mắt thì chẳng dám nói gì thêm, lại ngọt nhạt nịnh tôi ngày mai sẽ đưa tôi đi chơi bù.

Tôi ấm ức xuống nhà, nhìn bát bột, bát thịt băm và rổ lá, tôi chỉ trực trào nước mắt tủi thân. Ngày đầu năm mới của tôi đã trôi qua nặng nề như thế.

Sang ngày mùng 2, cũng chẳng khá khẩm hơn khi không ít họ hàng ở xa, do bận rộn hôm mùng 1 sang ngày hôm sau mới có thể qua nhà tôi thắp hương cho ông bà tổ tiên và chúc Tết. Bố mẹ chồng tôi nhiệt tình mời họ hàng ở lại dùng bữa cơm. Như mọi lần, món bánh răng bừa của mẹ chồng tôi luôn được khen tấm tắc, chẳng mấy chốc mà 50 cái bánh chỉ còn lại đống lá.

Dọn dẹp xong, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối. Toàn thân tôi rã rời, chẳng còn nghĩ tới việc được đi chơi mà chỉ ao ước được ngủ 1 giấc thật đã. Vừa bước chân lên cầu thang, mẹ chồng tôi đi từ ngoài vào lại tất tả: “Xong chưa? Phụ mẹ gói bánh để tiếp khách ngày mai”.

Lúc này, vì không kiềm chế được, tôi rơm rớm nước mắt: “Sao mẹ không bảo con gói cả từ trước Tết, mình để tủ lạnh hấp lại ăn vẫn được mà mẹ? Có mấy ngày Tết mà ngày nào con cũng phải gói bánh”.

Chưa kịp nói hết câu, mẹ chồng tôi tức tối: “À, chị hay nhỉ, mới về làm dâu chưa bao lâu mà cưỡi lên đầu, lên cổ mẹ chồng à. Một mình chị vất vả, còn tôi ngồi chơi chắc. Mấy chục năm nay, tôi có dám kêu than câu nào, chị vừa làm được vài hôm thì kêu mệt, nhà này làm gì có con dâu lười biếng như chị. Sớm biết chị thế này, tôi đã kiên quyết không cho con tôi lấy chị”.

Tôi cúi gằm mặt nghe những lời mẹ chồng nói mà nước mắt chảy dài, chỉ tới khi chồng tôi nghe ồn ào dưới nhà liền chạy xuống, mới giải vây được cho vợ. Nhìn chồng tôi lóng ngóng, bên mẹ, bên vợ đều hết sức khó xử, tôi lại nén sự tủi hờn, cố gắng làm tròn phận con dâu vì anh.

Mặc dù có chồng tôi trợ giúp, nhưng phải tới tận đêm khuya, khi mắt tôi cay xè vì buồn ngủ thì số bánh mới được xếp vào nồi hấp chín.

Ngày mùng 3 trôi qua, lại vẫn tiệc tùng, dọn dẹp. Tôi đếm từng phút để qua ngày mùng 4, được về với bố mẹ mình. Nghĩ về gia đình, tôi vui vẻ hơn 1 chút. Tôi vừa hát thầm vài câu, vừa vui vẻ gói ghém đồ đạc để ngày mai đi sớm.

Bỗng, mẹ chồng tôi tất tả đi từ dưới nhà lên gõ cửa. “Lan, mẹ bảo. Mai 2 vợ chồng con về bên ngoại, bố mẹ không có quà gì gửi biếu Tết ông bà thông gia, mẹ định gói ít bánh để mai con mang về bên đấy. Hôm trước bố mẹ con sang chơi vẫn tấm tắc khen món bánh này ngon đấy”.

Tôi đang cười mà mặt méo xệch. Nhìn theo bóng dáng to béo của mẹ chồng tôi khuất sau cánh cửa, tôi chỉ còn biết thở dài nặng nề cất bước theo sau. Hì hụi tới 1 giờ đêm, mẹ chồng tôi và tôi mới xong mẻ bánh.

Tôi gần như nằm vật ra giường và đánh 1 giấc tới 5 giờ sáng hôm sau, chồng tôi lay mãi mới tỉnh giấc. Mắt nhắm, mắt mở, chúng tôi khệ nệ xách va li to tướng và cả túi bánh răng bừa cũng to không kém cạnh làm quà sang bên ngoại.

3 ngày Tết của nàng dâu mới đã trở thành nỗi ám ảnh với tôi. Nhất là năm nay, tôi lại đang có bầu. Chỉ nghĩ đến cảnh vác cái bụng to tướng ngồi quanh rổ lá, bát bột dẻo quánh và nhân thịt băm nhuyễn, tôi đã thấy kinh hãi…

Theo Ngọc Nguyễn (Dân Việt)

Nổi bật