Chồng tôi đi làm xa, hàng tháng anh làm ra nhiều tiền nhưng ăn chơi, tiêu xài hết. Cuối tháng không gọi điện nhắn anh về thăm con thì có khi anh cũng quên rằng mình đã có gia đình ở quê. Ngoài ba mươi tuổi, mang tiếng đi làm kiếm tiền nuôi vợ con nhưng nhiều tháng liền anh trở về "tay không" để vợ con sống khốn khổ cùng ông bà nội.
Tôi biết bố mẹ chồng không ưng tôi ngay từ lần đầu về ra mắt, tới khi tôi có thai trước họ cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận khi biết chắc chắn kết quả siêu âm là con trai. Từ ngày về nhà chồng, tôi bị bố mẹ chồng tìm đủ mọi lý do để mắng nhiếc, chửi bới đã vậy họ còn lấy thêm lý do gia đình tôi "mất căn bản", bố mẹ không dạy được con cái nên tôi mới như bây giờ. Họ chê tôi xấu xí, vụng về, có ý định "úp sọt" con trai họ ...
Nín nhịn nhà chồng nhiều rồi cũng đến lúc tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng. Lúc con ở bệnh viện cấp cứu không chồng đưa đón, quan tâm, cả bố mẹ chồng chỉ biết mắng chửi... sau đó tôi mệt nhoài, người đờ đẫn không nói nửa lời, không thiết sống. Bác sĩ nói tôi có dấu hiệu trầm cảm, cần điều trị tâm lý.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến quyết định lập gia đình tôi chỉ ân hận vì ngày đó đã trao gửi cuộc đời mình cho một người đàn ông không xứng đáng. Ngày đó, vì yêu anh nên tôi cứ nghĩ anh sẽ thay đổi khi lập gia đình, không còn cờ bạc, cá độ, tu chí làm ăn. Vì yêu anh tôi cũng nghĩ thoáng hơn cho hoàn cảnh một người đàn ông 30 tuổi mà chẳng có gì trong tay. Ngày đó, tôi cũng có "tham vọng" sẽ chinh phục được trái tim bố mẹ chồng, trở thành một người phụ nữ hạnh phúc. Rõ ràng, yêu bằng trái tim thôi là chưa đủ...