Cầm chiếc phong bao tôi vừa trân trọng đưa hai tay dâng lên, mẹ chồng tôi cầm lấy xé toạc ra cầm lên 200 ngàn day day trước mặt “Có hai trăm thôi à, anh chị hai mà bèo thế? Làm anh làm ả phải ngả mặt lên cho em út làm gương…”.
Dù thật cố gắng, tôi vẫn thường xuyên bị tổn thương khi số tiền mình đưa biếu không được nhiều. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet |
Biết vậy, tôi phải ra chợ năn nỉ người bán hàng nhận lại đồ để lấy tiền về đưa lại cho mẹ chồng tôi. Bà vui vẻ, hồ hởi hẳn ra. Nếu chỉ có vậy cũng chẳng sao nhưng tôi hoàn toàn bất ngờ với tục lệ nhà chồng. Đêm 30 tết, con cái phải mừng tuổi ba mẹ bằng phong bì. Do mới về làm dâu nên tôi chưa thật sự hiểu tỏ tường những quy định bắt buộc ấy. Có ít tiền dành dụm, tôi đã biếu ông bà hôm 29 tết nên cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm đến con số 12 chồng tôi nói lấy tiền ra mừng tuổi ba mẹ. Tôi nói: “Em đưa tiền biếu tết cho mẹ ngày hôm qua hết rồi, chỉ còn một ít để nhà mình xài thôi”. Chồng tôi mới giải thích: “Hôm qua là chuyện gởi tiền sắm tết, em có đưa nhiều bao nhiêu cũng kệ. Hôm nay là tiền mừng tuổi nhất định phải có”.
Từ 28 tết hàng năm, các em chồng tôi đã có mặt ở nhà, ngoài vợ chồng tôi là công chức quèn sống bằng đồng lương ít ỏi. Các cô chú ấy đều là dân kinh doanh buôn bán nên dăm ba triệu với họ chỉ là chuyện nhỏ. Ngoài vài triệu chúng gửi tết, tiền mừng tuổi ít nhất cũng tờ xanh (năm trăm ngàn).
Đêm 30 tết, lần lượt từng đứa con từ lớn đến bé đến trước mặt ba mẹ chúc tết và lì xì phong bao. Ông bà nhận của đứa nào là mở ngay trước mặt xem mệnh giá tiền là bao nhiêu. Theo vai vế, vợ chồng tôi phải mừng tuổi trước. Cầm chiếc phong bao tôi vừa trân trọng đưa hai tay dâng lên, mẹ chồng tôi cầm lấy xé toạc ra cầm lên 200 ngàn day day trước mặt “Có hai trăm thôi à, anh chị hai mà bèo thế? Làm anh làm ả phải ngả mặt lên cho em út làm gương…”. Tôi chỉ biết nghẹn lòng đứng như trời trồng mà không nói nổi lời nào.
Sau phần bóc và nhận xét tiền mừng của nhà tôi, tiếp tục đến chú tiếp theo cho đến hết. Mỗi khi gặp được tờ mệnh giá lớn, mẹ chồng tôi cầm đưa trước mặt tôi nói: “Ít ra cũng phải tờ xanh như thế này…”. Có đứa lì xì mỗi phong bì 2 tờ năm trăm ngàn như thế, mẹ chồng tôi vừa cười vừa khen: “Thằng T là số một, anh chị học tập em nhé!”.
Tôi cứ thầm ước ao, kinh tế gia đình khởi sắc lên một chút, để tôi cho nhà chồng thấy mình không phải con người sống ích kỉ và keo kiệt.
Theo Nhị Huyền (VietNamNet)