Khi chị sinh nở hai người vẫn phải ở nhà đi thuê, căn nhà chỉ vẻn vẹn có chục mét vuông, anh phải đóng thêm nhiều kệ trên tường bằng những tấm gỗ đi xin để vợ để đồ cho con cho tiết kiệm diện tích. Nhiều đêm nằm vắt óc lên trán anh nghĩ, đàn ông mà cứ để vợ con phải khổ thế này thì không xứng đáng là đàn ông.
Rồi bạn anh rủ rê hùn vốn làm ăn nhưng anh thì làm gì có vốn, mà chị cũng không đồng ý cho chồng bỏ công việc hiện tại để làm ăn với bạn. Song câu bạn nói nhiều lý lẽ cũng đúng, anh phải bứt ra ngoài làm thì mới có cơ hội đổi đời, chứ làm cho công ty chỉ là làm thuê thôi không bao giờ khá lên được.
Vậy là anh giấu vợ cái chuyện bỏ việc để làm cùng công ty với bạn. Anh không có vốn nhưng anh có đầu óc. Mãi tới khi thấy chồng 3 tháng liền mà không đưa về cho vợ một đồng nào thì chị mới hỏi tới và giật bắn mình khi biết chồng đã bỏ việc, công ty anh đang làm với bạn thì chưa hề có lợi nhuận.
Anh cũng thắc mắc chẳng biết tiền đi đâu, chắc chắn chẳng phải vợ sắm đồ cho riêng mình vì quần áo của vợ anh thấy vẫn có những cái cũ từ trước khi vợ bầu. (Ảnh minh họa) |
Gần ngày đi làm thì chị mượn được chị gái ít tiền đủ để trả cho người trông trẻ tư một tháng. Chị giận chồng vô cùng, anh thấy vợ giận cũng chỉ biết cúi mặt chứ không dám nói gì. Để vợ con khổ là ở anh mà.
Đúng cái lúc nhà chẳng còn đồng nào thì may mắn đã mỉm cười, công ty của anh đã có lợi nhuận. Công sức anh bỏ ra mấy tháng trời đã được đền đáp. Dù không có vốn để góp ban đầu nhưng người bạn vẫn chia đôi cho anh lợi nhuận vì công ty hoạt động được là nhờ có cái đầu thông minh của anh xử lý mọi việc.
Cứ như thế công việc ngày càng thuận lợi hơn, dần dần anh cũng đã đóng được cổ phẩn vào công ty. Chẳng ai có thể ngờ chỉ sau hơn 1 năm làm ăn công ty anh đã mở thêm được 2 chi nhánh. Kiếm được khá nhiều tiền nhưng anh không bao giờ tiêu xài chúng một cách vô ích mà đưa hết cho vợ giữ, anh tin tưởng với cách giữ tiền của vợ vì chị làm kế toán.
Gần 3 năm mở công ty cùng bạn, anh nghĩ mình mang về đưa vợ số tiền cũng phải không dưới 2 tỉ, vậy nhưng hôm nọ tình cờ anh thấy trong ngăn tủ của hai vợ chồng chỉ có cái sổ tiết kiệm 500 triệu. Tiền đi đâu hết vậy? Mà anh xét thấy đời sống gia đình vẫn chẳng có gì thay đổi.
Anh chị chỉ chuyển từ căn nhà trọ 10 mét vuông lên căn nhà trọ rộng hơn. Đồ đạc trong nhà thì cũng chỉ sắm thêm được cái máy giặt, điều hòa, bình nóng lạnh, ti vi thì vẫn sử dụng ti vi cũ. Mỗi tháng anh nghe vợ bảo gửi cho đứa em trai anh 2 triệu coi như là anh chị nuôi em ăn học thay mẹ ở quê.
Thi thoảng cuối tuần hai vợ chồng mới cho con ra ngoài ăn nhà hàng chứ cũng không phải ngày nào cũng như thế. Anh cũng thắc mắc chẳng biết tiền đi đâu, chắc chắn chẳng phải vợ sắm đồ cho riêng mình vì quần áo của vợ anh thấy vẫn có những cái cũ từ trước khi vợ bầu. Có lẽ nào vợ đã cho nhà đẻ hay đầu tư vào cái gì rồi thua lỗ mà không dám nói với anh?
Đợt đó anh có chuyến công tác nửa tháng, anh định nhân đây để thử lòng vợ. Trước khi đi anh cố tình cho vợ biết rằng chuyến này công ty anh đang có phi vụ làm ăn lớn. Anh và bạn quyết định đánh quả được ăn cả ngã về không. Nhiều bà vợ khi biết chồng làm ăn như thế thì không khỏi lo lắng, can ngăn nhưng ngược lại vợ anh vẫn không nói gì. Từ trước đến nay vẫn thế, chưa bao giờ chị xen vào công việc của chồng.
Anh đi được 10 ngày thì cắt liên lạc với vợ. Mấy ngày sau mới trở về trong bộ dạng phờ phạc. Không ngờ anh định nói dối vợ là chuyến hàng này mất trắng thì đúng là nó đang rơi vào tình trạng như thế thật. Nhìn thấy chồng như vậy thì lòng chị lo lắng khôn nguôi, chị gặng hỏi mãi anh mới nói. Hỏng hết cả rồi, mất hết cả rồi. Số lượng hàng hóa đang bị công an giữ lại vì tình nghi, coi như mất rồi.
Nhìn chồng mà chị thắt từng khúc ruột, bao nhiêu lỗ lực của chồng, bao nhiêu vốn liếng tâm huyết anh đổ vào đó. Nhìn chồng chiều tụy sau mấy ngày không gặp mà chị trào nước mắt. Rồi chị chạy vội vào nhà, lấy ra một thứ đưa cho chồng:
“Anh ơi vợ chồng mình còn cái sổ tiết kiệm 1,7 tỷ anh cầm lấy để lo cho công ty. Toàn bộ số tiền anh đưa cho em từ khi ra làm riêng em cho vào 2 quyển sổ tiết kiệm. Quyển này và 1 quyển 500 triệu nữa, nhưng quyển 500 triệu thì em đã chuyển sổ sang tên cho bà nội và biếu bà rồi. Em định anh về sẽ nói lại với anh”.
Nghe đến đây anh mới giật mình, thì ra anh nghi ngoan cho vợ sao. Vợ anh lo chu toàn cho gia đình như vậy mà anh lại nghi ngờ cô ấy. Anh cầm cuốn sổ tiết kiệm vợ đưa mà rưng rưng nước mắt. Nếu không có vợ giữ tiền thì giờ anh biết kiếm đâu ra số tiền lớn thế này để vực dậy công ty. Anh phải cảm ơn vợ lắm.
Đúng lúc ấy anh nhận được điện thoại, nhân viên báo về là công an đã làm rõ mọi chuyện và để cho tàu đi rồi, hàng của công ty anh 3 ngày nữa sẽ cập cảng. Anh mừng tới mức bế bổng vợ lên, chị chẳng hiểu gì cả nhưng thấy anh đang buồn mà vui như thế thì chị cũng cứ để cho chồng bế.
- Vợ ơi, nhà mình sống rồi, công ty anh sống rồi. Tai qua nạn khỏi rồi, không sao nữa em ạ. Em cất số tiền này đi, anh không cần đến nữa.
- Vậy để em cất đi, em cũng đang nhờ mấy người bạn giới thiệu hộ, nếu có được căn nhà nào vừa với số tiền này vợ chồng mình sẽ mua nhà anh nhé.