Hùng ngày xưa từng khốn khổ khốn nạn vì bị một cô si tình. Lúc đầu cậu cũng nghĩ “yêu thì yêu, không hợp thì bỏ, mất gì mà sợ”. Qua lại một thời gian, Hùng thấy bạn gái mình có nhiều nhược điểm cậu không thích vậy nên định ca bài “chia tay hoàng hôn”. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, mỗi lần cậu ngỏ ý chia tay là cô người yêu khóc lóc, van xin, xong rồi còn “dọa chết” khiến cậu mấy phen hú vía. Khổ sở khóc cười thế nào chỉ có người trong cuộc mới rõ. Tham vấn ý kiến đủ kiểu của bạn bè, anh em, cuối cùng Hùng xin biệt phái vào Nam một thời gian. Gọi là đi công tác, cuộc ra đi không khác gì một cuộc trốn chạy. Phải hơn hai năm sau khi biết cô gái ấy vẫn còn chưa chết và đã lấy chồng cậu mới dám quay về. Vậy nên Hùng cho rằng, đàn bà si tình là đáng sợ nhất, bởi họ bất chấp tất cả, kể cả tính mạng, khiến đối phương “đi rất dở mà ở càng dở hơn”.
Nam thì cho rằng thứ đáng sợ nhất ở đàn bà chính là nước mắt. Cậu kể cậu ngày mới lớn cũng đua đòi bạn bè, thuộc thành phần bất hảo trong lớp. Mỗi lần được cô giáo mời đến họp, mẹ cậu đều trở về trong nước mắt. Bà nói bà đã hi vọng ở cậu nhiều ra sao, lo lắng như thế nào, bà chỉ sợ cậu lớn lên hư hỏng bởi “con không cha như nhà không nóc”. Bà khóc nhiều đến nỗi khiến cậu sợ. Sau này mỗi lần cậu có ý định làm điều gì cậu luôn nghĩ liệu điều ấy có khiến mẹ khóc không? Ngay cả việc chọn vợ cậu cũng cố ý tìm người mạnh mẽ. Cậu nói, mỗi lần nhìn người phụ nữ mình yêu thương vì mình mà rơi nước mắt, tự nhiên tay chân cứ “nhũn như con chi chi”, chả biết đúng hay sai đã vội vàng xin lỗi rồi.
Tôi ngồi nghe mấy đứa bàn luận, tự hỏi: Sắc đẹp, nước mắt, sự lụy tình có thật là điều đáng sợ nhất ở đàn bà không? Tôi nghĩ đến vợ tôi, cô ấy cũng đẹp nhưng chẳng sai khiến được tôi nếu tôi không thích. Cô ấy cũng có khóc những khi giận dỗi hay có chuyện bực mình nhưng chỉ cần tôi dỗ vài câu là xong ngay. Lụy tình, tôi nghĩ người nào khi yêu thật lòng một ai đó mà có nguy cơ mất người yêu cũng sẽ trở nên yếu mềm bi lụy, nhưng bi lụy đến mức đòi chết thì kể cũng đáng sợ. Nhưng điều tôi “ngán” nhất ở vợ tôi chính là sự im lặng đến ghê người của cô ấy mỗi khi tôi sai.
Khách quan mà nói, tôi là người đàn ông “tương đối tử tế”. Đàn ông mà, khi vui uống dăm ba chén rượu, đánh vài ba ván bài, khi buồn đốt đôi điếu thuốc, mỗi thứ một ít nhưng không nghiện ngập bê tha là được. Đàn ông mà, thấy con gái thì ghẹo vui thôi, sẵn đà tán tỉnh đôi câu cho đời thêm thi vị. Không phải tôi bao biện, nhưng thật sự có nhiều người chỉ có ý đùa một chút cho vui chứ không hề có ý phụ bạc vợ con lăng nhăng bên ngoài. Thật chẳng may cho tôi, những tin nhắn “à ơ” ấy bị vợ đọc được. Thường thì cô ấy sẽ làm um lên đấy, xong là khóc lóc kể lể đấy, nhưng hôm ấy thì không. Vợ tôi đọc xong tin nhắn rồi đưa trả điện thoại cho tôi, nói một câu chắc nịch” “Anh cũng chỉ đến thế thôi ư?” Tôi có giải thích rằng tôi đùa cho vui thôi, cũng thề thốt đủ điều, nhưng vợ tôi không đáp lại. Từ đó, trừ những khi cần hỏi, còn lại vợ tôi không nói chuyện với tôi. Tôi bắt chuyện cô ấy cũng tảng lờ như không nghe thấy. Nhà có hai vợ chồng mà tôi như độc thoại, đôi lúc thấy cô đơn khủng khiếp. Năm ngày trôi qua như thế, tôi đã chẳng còn nghĩ được điều gì khác ngoài việc khiến vợ tôi trò chuyện. Tôi đã phải dành một buổi tối ngồi bên vợ nhắc lại những kỉ niệm, hứa hẹn thêm nhiều điều. Và cô ấy đã bật khóc. Hóa ra khi phụ nữ im lặng chính là lúc họ đang cố kìm nén nỗi thất vọng đớn đau. Nên nếu có ai hỏi điều gì làm tôi sợ nhất, tôi sẽ trả lời “về nhà sợ nhất vợ không nói gì”.
Giải mã phụ nữ là điều rất khó. Bởi họ hành xử chẳng theo một quy tắc chuẩn mực nào. Đừng nghĩ họ si tình mà không dám rời bỏ bạn. Một khi họ có được lý do để rời bỏ bạn rồi thì dứt khoát và vô tình đến độ bạn không có cách gì mà níu kéo được. Đừng càu nhàu khó chịu vì người phụ nữ của bạn “lắm điều” và mau rơi nước mắt. Nếu một ngày bạn đi sớm về muộn không ai hỏi han, bạn lạnh nhạt thờ ơ không ai thèm khóc, và mọi buồn bực tổn thương họ câm nín trong lòng, nghĩa là họ chẳng còn quan tâm, chẳng còn yêu bạn. Sự im lặng bất cần của họ có thể sẽ là “dấu chấm hết” cho mối quan hệ của hai người.
Đàn bà dù thế nào vẫn luôn nhẹ dạ, chỉ cần đàn ông biết cách yêu thương, biết cách yêu chiều thì mọi nhược điểm cũng nhòa nhạt hết. Làm người tình đã khó, làm chồng càng khó hơn. Vậy nên đừng sống và yêu người một cách “hồn nhiên theo bản năng”, để rồi một ngày thảng thốt nhận ra người phụ nữ của đời mình đã mang tình yêu của họ đi đâu mất.
Theo L.G (Dân Trí)