Đằng sau việc chồng ra ngoài lúc nửa đêm theo lời báo mộng

26/03/2016 08:13:04

Đó chỉ là cái cớ để anh che mắt mọi người chứ làm gì có ông nội về báo mộng như anh nói. Anh đã dám mượn cả chuyện tâm linh nhất để lừa gạt chị...

Đó chỉ là cái cớ để anh che mắt mọi người chứ làm gì có ông nội về báo mộng như anh nói. Anh đã dám mượn cả chuyện tâm linh nhất để lừa gạt chị...

Là gái quê, tính lại an phận thủ thường học xong cấp ba chị không theo chân vào đại học cũng chẳng vào Nam ra Bắc kiếm kế sinh nhai như bạn bè cùng trang lứa. Chị chọn quê hương, chị chọn gắn bó với ruộng đồng vì thâm tâm chị nghĩ dù có đi đâu chăng nữa thì cũng chẳng bằng nơi “chôn rau cắt rốn” của mình. Dù sống không dư dả nhưng đổi lại chị được tận hưởng những phút bình yên từ tận trong tâm bên gia đình.
 
23 tuổi, đủ chín chắn để chị lên xe hoa cùng anh. 2 năm sau đó liền tù tì chị sinh cho anh hai đứa con xinh xắn đủ nếp đủ tẻ. Con cái thì có ông bà nội trông. Còn vợ chồng anh chị vào dịp mùa màng thì sáng cùng nhau cắp nón ra đồng, chiều lại cùng nhau cắp nón đi về, vào dịp nông nhàn rảnh rỗi thì vợ chồng anh chị đi buôn đủ thứ này nọ. Cuộc sống anh chị cứ thế bình lặng, dịu dàng trôi theo thời gian. Cho đến một ngày gần đây nửa đêm giật mình tỉnh giấc chị quay sang chẳng thấy anh đâu. Đinh ninh rằng chồng mình đi vệ sinh nên chị yên tâm tiếp tục nhắm mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, sáng khi bình minh thức giấc chị vẫn nhìn thấy anh ở bên đang ngáy ngon lành. Nhưng liên tục mấy ngày sau cũng như thế, lo có chuyện chẳng lành chị chống mắt đợi anh. Đợi mãi 10 phút, 15 phút rồi 1 tiếng qua đi vẫn chưa thấy anh trở vào. Chị đâm ra bấn loạn và lo sợ…
 

Ảnh minh họa

Chị thức dậy bật đèn sáng chói, gọi bố mẹ chồng dậy nói rõ nguồn cơn. Kiếm tìm hết mọi ngõ ngách trong nhà, cả nhà vệ sinh cũng không thấy. Lúc này tim chị đập liên hồi, nghĩ đến chuyện ma quỷ như người ta thường kể, chị lạnh sống lưng, nổi hết da gà. Bố mẹ chồng chị nửa đêm không thấy con trai cũng hoảng loạn theo, gọi mấy người thân tình trong xóm đến rồi phân thành từng tốp chia nhau đi tìm anh. Lạ thay khi người ta vừa ra khỏi ngõ thì cũng là lúc anh đi về. Thấy anh về cả nhà mừng quýnh, không ai dám trách tội anh nửa lời. Chị chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Anh đi đâu thế? Anh có biết là mọi người lo cho anh lắm không?”.

Ánh mắt mẹ anh sáng lên, tay với vội lấy chiếc điện thoại: “Tốt rồi, để mẹ gọi mấy chú, mấy bác báo cho họ biết là con đã về, khỏi mất công đi tìm nữa”. Đợi mọi người bình tâm lại anh chậm rãi kể: “Con đang ngủ thì gặp chiêm bao, ông nội về đưa con sang ngôi mộ của ông cánh đồng làng bên bảo là phải đắp cao lên chứ để thế này mùa lũ nước ngập khổ thân ông lắm. Thế là con đi theo ông sang bên ấy xem tình hình thế nào? Ngày mai kêu anh em sang đắp cho mộ ông lên cao thêm nữa bố mẹ nhé”. Nghe anh nói thế mọi người ai cũng tin sái cổ, sáng hôm sau vội vội vàng vàng họp anh em lại để thực hiện “tâm nguyện” của ông nội.

Ai cũng nghĩ những lời anh nói là thật, kể cả chị. Bởi vốn từ trước đến nay vốn hiền lành thật thà. Nhưng được dăm bảy hôm sau đó nửa đêm trở mình chị không thấy anh nằm cạnh. Chị thầm nghĩ chẳng lẽ “tâm nguyện” ông nội đã hoàn thành rồi sao nửa đêm anh vẫn đi ra khỏi nhà như thế. Cộng với dạo gần đây anh chẳng thường xuyên xin khất “trả bài” cho chị, điều mà trước chẳng sót lấy đêm nào. Chị bắt đầu sinh nghi.

Đêm ấy chị giả vờ ngủ say, đợi lúc chồng dậy bước ra khỏi giường là chị đi theo. Đúng là anh “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, dưới ánh trăng sáng lờ mờ chị thấy anh tạt vào nhà một góa phụ. Anh bước vào nhà ả, ả đã lả lơi đợi sẵn, nhõng nhẽo như một đứa trẻ lên ba: “Sao anh lâu thế? Làm em đợi mãi”, “Anh phải để mụ vợ anh ngủ say đã”, vừa trả lời anh vừa vồ lấy ả. Chị chết lặng, thì ra những lời anh nói hôm trước là giả. Đó chẳng qua là cái cớ để anh che mắt mọi người cho việc ngoại tình của mình chứ làm gì có chuyện ông nội về báo mộng như anh nói.

Anh đã mượn cả điều tâm linh nhất để lừa gạt chị, lừa gạt gia đình… Chị bấm đèn pin chiếu thẳng vào mặt hai kẻ phản bội giọng gằn từng tiếng: “Lần này anh giải thích như thế nào đây?”, “Anh xin lỗi, xin em đừng làm to chuyện, tội vạ đâu anh chịu hết, từ nay anh không dám nữa”, anh cầu xin. Nghĩ giờ làm to chuyện thì “xấu chàng hổ ai” nên chị ngậm đắng, cố gắng giải quyết êm thỏa trong khuôn khổ chuyện chỉ có 3 người biết.

Từ ấy anh không dám qua lại với ả đàn bà ấy nữa, cũng chẳng dám nói dối chị nửa lời. Sợ chị phanh phui sự thật anh sẽ mất tất cả. Hứa là không để bụng nữa, hứa là sẽ chôn chặt trong lòng nhưng tim chị vẫn nhói đau, vết thương lòng chị vẫn hoài rỉ máu…
 
Theo Nguyễn Lam (aFamily.vn/Trí thức trẻ)

Nổi bật