Trong lúc mang thai 7 tháng, người phụ nữ này phát hiện thai nhi có dấu hiệu bất thường. Nói với chồng và gia đình nhà chồng thì họ bắt phá thai.
Cách đây ít giờ, trên diễn đàn dành cho các bà mẹ nickname P.T vừa đăng tải những dòng chia sẻ cần nhờ sự tư vấn của những người phụ nữ đã có kinh nghiệm.
Theo đó, người phụ nữ này kể cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc của chị với người chồng, không dừng lại ở đó, gia đình nhà chồng cũng trở nên ghẻ lạnh với chị.
|
Những dòng tâm sự của mẹ bỉm sữa P.T gây nhiều sự chú ý.
|
Chị viết: “Mình có một việc đang rất cần tư vấn của cái đầu thông minh của các mẹ. Mình lấy chồng năm 29 tuổi. Lấy nhau được một thời gian ngắn thì có bầu. Khi thai được 7 tháng thì bác sỹ siêu âm nói em bé sinh ra bị khoèo chân (một loại bệnh hiếm gặp nhưng chữa được).
Lúc đó nhà chồng dưới sự cố vấn của ả chị dâu chồng quyết tâm bắt phá thai. Nhưng thai 7 tháng cho ra khỏi bụng mẹ vẫn sống, hơn nữa làm vậy quá thất đức. Sau nhiều lần thương lượng không thành, bố mẹ đẻ quyết định đón mình về nhà bố mẹ”.
|
Chỉ vì con mắc bệnh khèo chân mà chồng và gia đình nhà chồng bắt phá thai (Ảnh minh họa). |
Rồi đến khi sinh con, cần chồng ở bên nhất thì người chồng và cả gia đình chồng đã không qua thăm, dù bệnh viện nơi chị sinh con chỉ cách nhà chồng có 10km.
Cuộc hôn nhân không hạnh phúc cũng nhanh chóng đi đến hồi kết bằng cuộc ly hôn chóng vánh mà chị gọi là “nhờ phúc” của vị thẩm phán không có sự hòa giải nào chỉ trong vòng 1 tuần thủ tục ly hôn đã được hoàn tất.
Không cần đến sự chăm sóc của chồng, gia đình chồng hai mẹ con chị cũng đã vượt qua được quãng thời gian khủng hoảng nhất, cậu bé kháu khỉnh giờ cũng đã được 16 tháng. Thế nhưng, mới đây “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, khi chồng cũ của chị muốn đến gặp mặt con và trợ cấp nuôi con. Nên chị đang băn khoăn có nên “ráo riết đòi”.
Ngay sau khi đăng tải trên mạng xã hội, câu chuyện của chị đã nhanh chóng nhận được nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng với những lời tranh luận.
|
Những bình luận nhiều chiều từ cư dân mạng. |
“Lấy mà lo cho con tội gì. Tiền nó không cho con mình thì cho con khác luôn. Có nợ phải đòi đấy là trách nhiệm của nó” là bình luận của facebooker N.Đ.
Mai Dang thì lại trái ngược với ý kiến trên: “Còn dây dưa với cái nhà thất đức đó thì còn đau đầu. Tốt nhất là không nhận chu cấp. Tự tin lên bạn ơi!”.
C.C thì đưa ra lời tranh luận khá gay gắt: “Mỗi người một quan điểm. Nhưng nếu mình là chủ top (tức người đăng tải lời tâm sự) thì mình không bao giờ nhận. Con mình lớn lên nó có biết rằng có bố khốn nạn với nhà nội thất đức đối xử với mẹ con mình như thế này thì liệu nó có muốn ngồi trên cái xe hay tiêu những đồng tiền đó không?”.
Trước rất nhiều những băn khoăn, thắc mắc xem người phụ nữ này sẽ xử trí thế nào, PV Báo Người Đưa Tin đã có cuôc trò chuyện nhanh với bà mẹ bỉm sữa P.T. Tuy nhiên chị ngỏ ý giấu tên và chỉ đồng ý chia sẻ câu chuyện mình đã đăng.
|
Chị P.T và con (đang bế) bên những người thân. |
"Vì đúng là mình đang phân vân nên muốn biết ý kiến số đông để quyết định cho đúng", P.T cho biết nguyên nhân đăng tải câu chuyện riêng tư lên mạng.
Bên cạnh đó, người mẹ này cho biết trước đây mình từng là học sinh giỏi văn nên đôi lúc chị rất thích viết thơ.
Chị kể hồi đầu về làm dâu, về nhà chồng có đơm đặt nhiều chuyện về chị với người quen: “Dạo đó mình bận chữa bệnh cho bé, mới sinh nữa nên không có thời gian, không muốn trả lời nhiều nên mình viết thơ để bạn bè, họ hàng quan tâm thì vào đọc”, P.T cho biết.
Chia sẻ thêm về người con của chị, chị P.T cho biết trộm vía con cũng phát triển tốt: “Nói thế nhưng cu nhà mình nuôi khá vất vả. Cân nặng cũng phải theo chỉ định bác sỹ vì cân nặng phải phù hợp độ phát triển của xương chân, hiện tại bé 16 tháng, đã đi được và đang tập nói. Yêu lắm”.
|
Bà mẹ này luôn tranh thủ lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng yêu của con. |
Bà mẹ bỉm sữa P.T cho rằng chuyện gia đình chị không muốn làm ầm lên. Vì thế nên chị chỉ muốn chia sẻ với góc độ cá nhân. Chị mong muốn thông qua bài chia sẻ trên có thể thức tỉnh được ai đó, hoặc làm động lực cho những người “bất chấp tất cả” để từ bỏ mạng sống đang hình thành trong bụng mình thì không nên một chút nào.
Được sự đồng ý của chị P.T, chúng tôi xin trích nguyên văn dòng chia sẻ đang gây luồng tranh luận trái chiều trong việc có nên nhận hay không nhận tiền trợ cấp của người cha bội bạc?: Mình có một việc đang rất cần tư vấn của cái đầu thông minh của các mẹ. Mình lấy chồng năm 29 tuổi. Lấy nhau được một thời gian ngắn thì có bầu. Khi thai được 7 tháng thì bác sỹ siêu âm nói em bé sinh ra bị khoèo chân (một loại bệnh hiếm gặp nhưng chữa được). Lúc đó nhà chồng dưới sự cố vấn của ả chị dâu chồng quyết tâm bắt phá thai. Nhưng thai 7 tháng cho ra khỏi bụng mẹ vẫn sống, hơn nữa làm vậy quá thất đức. Sau nhiều lần thương lượng không thành, bố mẹ đẻ quyết định đón mình về nhà bố mẹ. Sinh con ở viện Sản Hà Nội, nhà chồng ở Văn Trì, Từ Liêm cách đó chưa đến 10 km nhưng chồng không vào. Khi ả chị dâu vào "do thám" biết con bị khoèo chân, ông bà nội con mình cũng không thèm vào và nhìn mặt cháu. Chồng thì con chưa tròn tháng đã đòi ly dị. Lúc đó theo luật thì không được ly hôn nhưng cả nhà mình tập trung chữa bệnh cho cháu. Ai cũng căm ghét cái gia đình bội bạc bất nghĩa đó nên động viên mình bỏ nhanh cho nhẹ. Thế là ly hôn. Mình nhớ thẩm phán vụ mình là M.- thẩm phán sơ cấp tóa án Bắc Từ Liêm. Nhờ trời ...nên vụ ly hôn diễn ra không đến 1 tuần, không hòa giải, không tìm hiểu... Cũng gần 1 năm. Bé nhà mình sau thời gian dài chạy chữa đến giờ đã biết đi (trộm vía). Con ngoan, dễ ăn dễ nuôi đáng yêu vô cùng. Thằng bố chưa một lần hỏi thăm, cũng chưa một lần nộp trợ cấp nuôi con theo quyết định của tóa án (cậy có ả chị dâu là luật sư thất nghiệp) sáng nay nhắn tin ngỏ ý muốn thăm con. Câu chuyện vốn đã chôn chặt trong lòng bỗng ùa về. Mọi người vẫn nói mình mạnh mẽ vì đã vững vàng vượt qua một chuỗi sự kiện khủng khiếp thế. Nhưng mình biết mình cũng mềm lắm. Mỗi khi nghe tên mảnh đất Sơn Đà, Ba Vì quê nó là mình lại thấy người nóng bừng vì tức. Làng Văn Trì nơi nó, bố mẹ nó và con chị dâu của nó đang sống thì khỏi nói… Thằng đó đề nghị cho nó gặp con thì nó sẽ nộp trợ cấp nuôi con. Thú thật so với tiền chữa bệnh cho con, đức độ và công sức mà Bố Mẹ mình bỏ ra thì khoản tiền đó chả là gì. Mình nhớ bây giờ cái gia đình thất đức đó vẫn đang ngày ngày thắp hương thờ tổ tiên nó bằng bộ đồ đồng mà mình phải rút tiền từ thẻ lương để góp một nửa. Nhưng mọi người cơ quan lại khuyên: Không thể bỏ qua được. Mỗi tháng 2 triệu, Một năm 20 triệu…đến năm 18 tuổi con mình sẽ có cái xe đi. Tội gì…. Mình có nên ráo riết đòi? |
Theo Thanh Lam (Nguoiduatin.vn)