Khi tôi viết bài "Từ Từ Hẵng Đẻ", chỉ trong 24h đầu tiên khi post trên FB, bài viết đã thu hút được gần 5000 like và hơn 1000 bình luận, gần 2500 lượt share. Đây chưa phải bài viết thu hút nhiều like, share, comment nhất trên Facebook của tôi, nhưng nó lại khiến nhiều người share lại ăn chửi nhiều nhất. Tất nhiên, kể cả trong chính bài post của tôi, trong hơn 1000 bình luận ấy, có cả trăm bình luận phản ứng bài viết một cách vô cùng tiêu cực.
Có lẽ việc khuyên các cặp vợ chồng trẻ từ từ hẵng đẻ của tôi đã đi ngược lại ước muốn của phần đông người Việt, nơi mà việc đẻ con là bắt buộc đối với tất cả các cặp vợ chồng sau khi đám cưới. Nơi mà ai đó chậm đẻ hay không muốn đẻ con sẽ thành tội đồ thiên cổ. Thậm chí, người ta có thể ly dị vợ nếu như cô ấy không đẻ ra con trai chứ đừng nói là không chịu đẻ. Nơi mà bố mẹ chồng sẽ cảm thấy muối mặt, xấu hổ, tủi nhục nếu như con dâu mãi không đẻ.
Kinh khủng hơn, việc đẻ con là thứ bằng chứng duy nhất cho hạnh phúc một cuộc hôn nhân. Hai vợ chồng dù yêu nhau đến đâu mà mãi không đẻ con thì cũng bị coi là hôn nhân thất bại. Đỉnh điểm, một mẹ bỉm sữa đang có con 2,5 tuổi đi đến đâu cũng bị hỏi: "Bao giờ đẻ đứa thứ 2?" bèn share bài viết của tôi về để thay câu trả lời thì ngay lập tức bị mẹ chồng "tế" cho một trận. Người mẹ bỉm sữa ấy phải vội vàng xoá ngay bài share ấy.
Khi tôi viết "Từ Từ Hẵng Đẻ", thứ tôi nghĩ đến đầu tiên là những đứa trẻ "sinh non" dù vẫn đủ 9 tháng 10 ngày như mọi đứa trẻ khác. Tôi nghĩ về những đứa trẻ được đẻ ra rồi quẳng về ông bà trông để cha mẹ tiếp tục cày cuốc bục mặt ngoài kia. Tôi nghĩ về những đứa trẻ "có cha có mẹ mà vẫn mồ côi" bởi cha mẹ chúng phải chạy mửa mật ngoài đường. Tôi nghĩ về những đứa trẻ còi cọc suy dinh dưỡng khi phải sống với ông bà, ăn uống theo cách ăn uống sam sưa của ông bà.
Nhìn những đứa trẻ lên năm lên ba chạy ngoài đường trong khi ông bà chân yếu mắt mờ đuổi theo hụt hơi mà tôi cũng thấy hụt hơi theo. Hay kể cả những bậc cha mẹ thừa điều kiện chỉ thiếu thời gian, quẳng con cho osin trông rồi vật vã cảnh osin bạo hành con mình. Tôi gọi những đứa trẻ đó là những "đứa trẻ sinh non". Còn chưa kể, kinh tế èo ọt, vịn vào câu "trời sinh voi, trời sinh cỏ" mà đẻ dày, đẻ nhiều rồi không đủ tài chính cho con học nơi tử tế, các dạng nhà giữ trẻ mọc lên như nấm sau mưa rồi cứ dăm bữa nửa tháng lại phẫn nộ, nổi giận với những vụ bạo hành trẻ em.
Khi tôi viết "Từ Từ Hẵng Đẻ" thứ tôi nghĩ đến tiếp theo là sự vô trách nhiệm của những bậc làm cha làm mẹ. Phải nói là vô trách nhiệm là bởi đẻ là việc của vợ. Bao nhiêu ông chồng chịu chia sẻ việc nhà với vợ? Những buổi chiều trước các cổng trường sao toàn các bà mẹ? Bao nhiêu ông chồng bận bịu kinh bang tế thế ngoài kia mặc vợ mình tối mặt tối mũi với con cái? Rồi "con dại cái mang" rồi "con hư tại mẹ, cháu hư tại bà"?
Vô trách nhiệm nữa là những câu: "Mày đẻ đi, tao nuôi" của các ông bà. Ông bà nào cũng muốn có cháu bồng, có cháu đích tôn, có nối dõi tông đường, nhiều khi ý muốn đó còn cao hơn cả lòng thương con, mong con đỡ vất vả. Không! Tôi không trách mong muốn của người già mà tôi chỉ thấy buồn nếu như ông bà là người trải đời hàng mấy chục năm rồi sao không thấy tương lai của cháu mình sẽ thế nào nếu như cha mẹ chúng chưa đủ kinh tế, tinh thần làm cha làm mẹ?
Các cụ còn sống được bao lâu với các cháu mà cứ mong con cái phải đẻ nhiều "cho vui cửa vui nhà"? Trời ạ, đẻ con cho vui cửa vui nhà khác gì nuôi một con chó, con mèo??? Tôi còn thấy sự vô trách nhiệm nữa khi ai cũng nói về việc sinh con là thiên chức của phụ nữ nhưng rồi lại vì con mà không buông tay được khi cuộc hôn nhân đó thảm bại, khi gặp gã chồng bao nhiêu tiền nướng sạch vào bài bạc, lô đề về đánh vợ, đánh con như chảo chớp. Rồi cả những người vợ phải thở hắt ra cái câu "lấy chồng lãi nhất đứa con" như thể chồng chỉ là công cụ gây giống vậy.
Nhiều người phản ứng với bài viết của tôi rằng từ khi họ có con, họ đã trưởng thành hơn rất nhiều, hai vợ chồng đã biết tu chí làm ăn… blah blah… Nếu là vậy thì tôi chúc mừng cho họ. Thật lòng chúc mừng! Nhưng đó là bởi họ đã có kế hoạch với cuộc đời của họ chứ không phải là những người vô kế hoạch.
Từ từ hẵng đẻ là dành cho những người thậm chí không biết cách phòng tránh thai, sinh con ra rồi vẫn nghĩ mình độc thân, vẫn mơ thời độc thân hoặc đôi lần giận mình vì đã sinh con quá sớm. Những người đẻ con vì những lý do khác mà không phải vì mong đợi có một đứa con rồi dốc trọn đời mình cho đứa trẻ đó. Như vì cha mẹ giục "có con cho vui cửa vui nhà". Như vì chứng tỏ máy móc mình ngon lành. Như vì lấy về thì phải đẻ. Thậm chí, như vì "con cái là lộc trời cho"… Tôi sợ là sợ những người như thế, những người vô trách nhiệm với tương lai chính mình, tương lai con cái mình.
Thật buồn khi một bài viết của mình lại gây tai nạn cho nhiều người như vậy. Nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy buồn vì nhiều người phản ứng tiêu cực với bài viết của mình. Là bởi mỗi người sẽ có một quan điểm sống và sẽ hứng chịu những tác động từ chính quan điểm sống ấy của mình.
Tôi chỉ mong rằng những ai không đồng tình với bài viết của tôi thì chiều nay, tối nay, hãy dành cho con mình nhiều hơn 1 giờ bên chúng. Tôi chỉ mong rằng họ biết thương và xót vợ mình sau mỗi lần sinh nở. Tôi chỉ mong rằng họ gắn trách nhiệm cuộc đời mình với sự phát triển của đứa con thay vì thảy nó ra ngoài xã hội cho xã hội dạy. Được vậy thì bạn có thể tha hồ mà đẻ. Phải, tha hồ mà đẻ bởi mỗi đứa trẻ khi đó đều sẽ là những đứa trẻ hạnh phúc.
Theo Hoàng Anh Tú (Helino)