Ngày 31/7, mạng xã hội liên tục chia sẻ những dòng tâm sự của một người chồng khi vợ trút hơi thở cuối cùng. Sự bất lực, đau đớn nhưng cũng rất kiên cường của anh đã khiến nhiều người không cầm nổi nước mắt.
Theo đó, facebooker có nickname Tùng Nguyễn đã đăng tải lại bài viết của anh H – một người bạn của mình về hành trình “chạy đua” với tử thần cứu sống vợ. Được biết, hơn 1 năm trước chị T – vợ anh H được chẩn đoán mắc Lao màng não khi mới sinh con. Kể từ đó, cuộc sống của gia đình anh đảo lộn tất cả và nỗi đau cũng liên tiếp ập tới.
“Những cơn sốt thường xuyên hơn 40 độ, phát ban, lác mắt, co giật và mất nhận thức... Cái ngày mà bác sĩ gọi tôi lên bảo còn chưa đầy 5% giữ nổi mạng sống, ngày mà tôi vẫn phải xin từng túi sữa mẹ của bạn bè cho cháu để cháu đủ sức đề kháng từ sữa mẹ. Tôi chấp nhận tiêm truyền những đơn thuốc chục triệu một ngày kéo dài cả tháng cho vợ mặc cho bác sĩ nói cũng chỉ là biện pháp cầu may khi hy vọng là quá thấp”, anh S.H trải lòng.
Gắng gượng vượt qua nỗi đau, anh H vừa đi làm trang trải tiền viện phí, vừa lo lắng cho vợ, vừa chăm bé Chíp – đứa con thơ mới chào đời đã không được mẹ ôm ấp, vỗ về. Thế nhưng, chừng ấy điều vẫn chẳng thể nào khiến anh H bỏ cuộc. Anh vẫn làm tròn trách nhiệm với gia đình và tin tưởng rằng một ngày nào đó phép màu sẽ đến với gia đình anh.
Khi vợ đang nằm điều trị, anh H lại chết lặng khi đối mặt với hung tin bố anh bị tai nạn nặng. Tất cả những biện pháp y học đều chẳng thể giữ nổi tính mạng cho người cha già. Anh đau đớn hơn khi nào hết, anh đã từng than thân, trách phận tại sao những nỗi đau cứ thế ập xuống liên tiếp với với gia đình anh. Thậm chí, đã có lúc anh nghĩ đến cái chết. Thế nhưng, chính cô con gái bé bỏng lại là điều duy nhất khiến anh phải sống, sống thật tốt để lo cho vợ, cho con.
Thế nhưng, có lẽ những nỗ lực phi thường ấy cũng chẳng thể chiến thắng nổi số phận. Sáng 31/7 chị T – vợ anh H đã trút hơi thở cuối cùng. Trước đó, ngày 30/7, anh H đã nhờ người bạn của mình là anh Tùng Nguyễn làm một bài thơ đưa tiễn vợ. Và đó chính là món quà cuối cùng anh dành tặng cho người mà mình yêu thương.
Liên hệ với anh Tùng Nguyễn – người đăng tải bài viết này trên mạng xã hội, anh cho hay đây là câu chuyện hoàn toàn có thật. Từ khi vợ mắc căn bệnh hiểm nghèo, bố mất đi, anh H vẫn cố gắng sống thật tốt, chăm chỉ làm việc và luôn ra lạc quan vào tương lai phía trước.
Nhưng có lẽ số phận lại một lần nữa trêu ngươi, mới đây anh Tùng Nguyễn có nhận được tin nhắn của bạn cho biết thằng vợ mình đang rất yếu, chỉ chờ rút bình oxy thôi. “T vợ của H cũng đã trút hơi thở cuối cùng rạng sáng 31/7 và được an tang tại Chí Linh, Hải Dương. H nhờ mình viết thơ tặng vợ vào lúc 20h33 phút ngày 30/7 sau khi các bác sỹ và 2 bên gia đình không còn sự lựa chọn nào khác. Và mình cũng biên tập lại những dòng tâm sự của H được đăng ngày 16/1/2017 và chia sẻ lại”, anh Tùng Nguyễn cho biết thêm.
Chứng kiến nỗi đau mà bạn mình phải trải qua, anh Tùng Nguyễn cũng trải lòng: “Chỉ khi mất đi người thân trong gia đình mới biết có những nỗi đau đến độ vô cảm, trong nỗi đau của mình người ta thường quên đi nỗi đau của người khác. Buồn thì khóc thật to H nhé, nhân duyên của vợ chồng có lẽ chỉ đến đây thôi. Mày đã cố gắng hết sức rồi và đừng tự trách bản thân mình nữa... Mạnh mẽ lên nhé. Tao hiểu hoàn cảnh và cảm nhận được nỗi đau của mày. Cố gắng vì Chíp nữa. Có lẽ tao lại rơi nước mắt rồi... Đêm nay sẽ là một đên rất dài...”.
Ngay khi được đăng tải, câu chuyện đầy nước mắt của người chồng, người cha nỗ lực hết mình nhưng bất lực trước số phận đã được chia sẻ với tốc độ chóng mặt. Chỉ sau ít giờ, tâm sự này đã nhận được hơn 26 nghìn lượt quan tâm cùng với đó là hàng nghìn bình luận bày tỏ sự thương cảm cũng như gửi lời chia buồn, động viên anh H hãy vượt qua nỗi đau.
Thành viên có nick Phạm Quyên viết: “Thương anh chị với bé Chíp quá, cuộc sống có hợp có tan nhưng lại đau lòng đến vậy... Cố lên anh nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.
Đọc những dòng tâm sự của anh H, nhìn lại bức ảnh mà anh chia sẻ cách đây chưa lâu, thành viên Huỳnh Tuyến nói: “Tự dưng thấy được tấm ảnh này, chạnh lòng quá. Mấy ai thực hiện được đúng lời hứa tuyên thề trong khi cưới “dù đớn đau hay bệnh tật vẫn ở bên nhau” như anh chị đâu. Có lẽ chị ở thiên đường rất hạnh phúc vì có một người chồng như anh”.
Đồng cảm với những dòng tâm sự đầy nước mắt, thành viên Linh Lan Nguyen nói: “Đúng thật, nếu chưa trải qua cảm giác mất đi người thân thì chưa thấu hiểu được nỗi đau của người chồng, người cha trong bài viết này. Giây phút chờ rút bình oxy nó thực sự kinh khủng và ám ảnh, chẳng biết nói gì, cố lên anh, thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau... Một ngày nào đó vài chục năm sau sẽ lại gặp nhau, cuộc sống có hợp có tan, có lẽ là số phận”.
Câu chuyện này cũng khơi gợi cho anh Trần Văn Thắng nhớ đến hoàn cảnh của chính mình. “Vợ tôi cũng bị viêm não khi đang mang thai đứa con đầu lòng được 4 tháng. Và rồi tôi phải chấp nhận hy sinh đứa con để cứu vợ nhưng mà cuối cùng thì sau một năm chống chọi với bệnh tật, đi khắp các bệnh viện trong Nam, ngoài Bắc, vợ tôi cũng bỏ ra đi. Ai trải qua rồi mới hiểu, bây giờ nghĩ lại tôi cũng không biết lúc đó làm sao mà tôi vượt qua được nữa. Chúc anh luôn mạnh khỏe và vượt qua tất cả để nuôi cháu gái nên người. Hãy tâm niệm ông trời không cướp hết của ai điều gì để mà có niềm tin mà vượt qua anh ạ”.
Hành trình chạy chữa và chia tay mãi mãi với người vợ trẻ chính là câu chuyện gây xúc động nhất mạng xã hội ngày hôm qua. Không ít nước mắt đã rơi thương cho hoàn cảnh không may gia đình trẻ. Và có lẽ, những tâm sự đau xé lòng này cũng chính là lời nhắc nhở mỗi người hãy trân quý hơn những ngày được sống trong bình an và hạnh phúc.
“Cho tôi đứng trước mặt mọi người khóc òa lên có được không? Tôi không đủ sức chịu đựng một mình nữa, tôi không muốn phải chui vào một xó nào đó... không muốn phải úp mặt xuống bàn để nước mắt rơi đến phát nghẹn. Thực sự là những năm tháng trôi qua tưởng sẽ xóa hết mọi sự khổ sở gia đình tôi gánh chịu... Tôi không muốn kể khổ, tôi không mong cầu giúp đỡ nhưng mọi thứ càng ngày càng vượt tầm kiểm soát của tôi.
Cách đây hơn 1 năm, cái ngày vợ tôi bắt đầu nhập viện và được chuẩn đoán Lao màng não khi vừa mới sinh cháu. Những cơn sốt thường xuyên hơn 40 độ, phát ban, lác mắt, co giật và mất nhận thức... cái ngày mà bác sĩ gọi tôi lên bảo còn chưa đầy 5% giữ nổi mạng sống, ngày mà tôi vẫn phải xin từng túi sữa mẹ của bạn bè cho cháu để cháu đủ sức đề kháng từ sữa mẹ. Tôi chấp nhận tiêm truyền những đơn thuốc chục triệu một ngày kéo dài cả tháng cho vợ mặc cho bác sĩ nói cũng chỉ là biện pháp cầu may khi hy vọng là quá thấp.
Ngày tôi đi làm tối vào viện đi về 3 chục cây số có khi chỉ để vào nhìn thấy vợ đang nằm đấy tiêm truyền. Cả khi vợ tôi đỡ được về thì cũng chỉ là giây phút đoàn tụ được tính bằng phút bằng giờ... Đêm hôm lại cõng nhau ra đường gào thét kêu taxi cấp cứu... “Em ơi sắp được về” là câu nói dối tôi phải thường xuyên nói với vợ. Tôi cầu sự giúp đỡ từ mọi nơi kể cả các ngài các thầy. Tôi sống trong cảm giác chờ chết cả tuần trời khi được nói ''vợ mày bị bắt mất vía không qua được tuần này ''... cái cảm giác chờ chết của tử tù chắc cũng chỉ như tôi khi đó.
Cái ngày vợ co giật và liệt đi nửa người có lẽ là mốc nặng nề nhất của tôi. Nhưng ông trời hay một thế lực nào đó chưa thỏa mãn với nỗi đau của tôi. Ngày anh đầu bếp nhắn tin cho tôi bảo: ''Bố mày buồn mày lắm, có hai bố con mà chẳng bao giờ nó gọi điện hay tâm sự...''. Một bữa cháo lòng tiết canh sáng là điều duy nhất trong đầu tôi có ý định sẽ làm với bố khi về quê để xóa đi cái khoảng cách vô hình của hai bố con. Nhưng tôi chẳng thể làm điều đó dù chỉ một lần, chỉ cách nhà 2 cây số tôi được thông báo bố tai nạn nặng. Bố mổ não... nuôi cấy vỏ sọ... nhưng mọi thứ không thể giữ lại bố tôi. Tôi nghĩ tôi mất hết rồi, không thiết sống trên cõi đời đen bạc này nữa, tại sao lại là tôi? Tại sao những đau đớn mất mát lại dồn dập dồn tôi vào bước đường cùng không lối thoát như vậy? Có những lúc trong đầu tôi luôn ám ảnh “Hay là mình chết đi cho đỡ khổ? Sống như thế này thì khéo chết đi còn sướng hơn”… Nhưng Chíp, con gái – thiên thần bé bỏng của 2 vợ chồng là điều duy nhất khiến tôi phải sống tốt và gần đây dường như mọi thứ có vẻ như đã đi vào quỹ đạo. Tôi tập trung lo công việc, lo kiếm tiền trang trải mọi thứ, thuốc men châm cứu hàng ngày cho vợ, làm những gì tốt nhất cho con. Và chờ thời gian sẽ dần giúp con tôi khôn lớn, vợ tôi khỏe mạnh.
Hàng ngày, điều duy nhất khiến tôi vui là chỉ vào ngực hỏi vợ “Ai đây?”... và “Hà!” là câu trả lời đủ khiến tôi hạnh phúc. Nhưng tất cả không đơn giản, cuộc sống như trêu ngươi, Chip bỗng nôn mửa hai ngày, đi ngoài liên tục. Sau khám chữa tưởng ổn thì bỗng co giật tím tái lịm đi, cháu phải cấp cứu mang theo nguy cơ động kinh. Vợ ở nhà có lẽ đủ nhận thức để biết đứa con nhỏ có chuyện, 2 ngày không ngủ rồi lại nôn mửa sốt cao. Tôi không phải bác sĩ. Tôi không phải thần, tôi chỉ là chồng, là bố... Tôi cùng cực phải cầu xin người bố đã khuất có thể giang tay phù hộ gia đình tôi. Có lẽ tôi vẫn sẽ như mọi khi, làm một việc đó là sống cho con. Nhưng tôi sợ. Việc muốn sống với cảm xúc một cách tự nhiên còn quá khó với tôi!
Tôi vẫn cố gắng sống thật tốt, chăm chỉ làm việc và cố tỏ vẻ lạc quan với trách nhiệm là người chồng, người cha. Nhưng có lẽ số phận đã chán chơi đùa với tôi, sau những pha quăng quật đến xác xơ và giờ này quyết định nốc ao tôi hẳn. 10h đêm, tôi nhắn cho Tùng:
- T ! Cho tao xin một bài thơ ngắn.
- Tao muốn giành để tiễn nhà tao…
- Mày rảnh không
- Yếu quá rồi
- Chờ rút oxy ra thôi...
- Đến mức đấy rồi hả H? Lựa chọn cuối cùng à … uhm! Âu cũng là số mệnh... Vậy có lẽ bớt đau đớn hơn, cơ thể hỏng hết rồi, não cũng gần như đã chết. Bớt đau, bớt khổ…
- Đành chấp nhận sự thật vậy, mày là đàn ông trong gia đình. Biết là đau đớn lắm, nhưng mạnh mẽ lên nhé….
“Tạm biệt nhé … em à…
cuộc đời này chỉ là chuyến rong chơi
một mai em phải về trời
Ơi à… chỉ là giấc ngủ thôi
Anh biết thế… dặn lòng mình chẳng khóc
nấc mơ đêm níu tiếng thở thào khó nhọc
Có nụ quỳnh mới chớm đã chia xa..."
30/7/2018
Theo Hà Linh (Dân Việt)