Ngôi nhà này, chúng mình mua bằng cảm hứng và sự liều lĩnh giữa những ngày nước sôi lửa bỏng: Chồng ở Việt Nam chuẩn bị bảo vệ tiến sĩ, vợ ở Pháp đang vất vả lo ôn thi hết lý thuyết master và làm hồ sơ thực tập tốt nghiệp.
Ngôi nhà đầu tiên chúng mình sở hữu - mua vội nhưng chuẩn vì chồng và con đã thuê “nằm vùng” ở đây và tăm tia chán chê rồi. Mới gần 4 năm mà ngôi nhà đã gắn với bao kỷ niệm! Đầu tiên là sự nghiệp nghiên cứu học hành: Đêm đầu tiên ngủ ở nhà là đêm trước ngày anh bảo vệ tiến sĩ.
Hơn 1 năm sau thì cái bằng master của mình cũng bay về đến nơi. Ở ngôi nhà này, con trai có những năm học mẫu giáo đáng nhớ, nơi cậu ấy có những người bạn thân đầu tiên, gắn bó đến tận bây giờ. Rồi cậu ấy vào lớp 1 cũng chính là ở đây. Sáng sáng mẹ lại ngó ban công dõi theo bước con trai lên xe buýt đến trường.
Chiều chiều cứ 12 phút sau giờ tan lớp là có tiếng lạch cạch cậu ấy tự mở cửa về nhà. Quan trọng và đầy ắp kỷ niệm nhất là ngôi nhà gắn với những ngày tháng đầu tiên của cô gái rượu Fanni.
Nàng ấy xuất hiện, lớn lên và ra đời ở đây. Những bước chân đầu tiên, câu nói đầu tiên, bài hát đầu tiên, điệu nhảy đầu tiên của nàng đều ở ngôi nhà này. Cả bông hồng đầu tiên nàng được tặng, cả những tháng ngày đầu tiên đến lớp của cô nàng bé nhất mà ngoan nhất trường nữa chứ. Làm sao mà quên được!
Rồi biết bao nhiêu thứ khác: Ở đây Emil tập trượt những bước patin đầu tiên, để rồi tối tối mấy mẹ con lại lục tục mũ nón bảo hiểm, kéo nhau ra công viên Cầu Giấy tập tành. Cậu ấy còn học bơi, tập xe đạp, và có chuyến du hành đầu tiên từ nhà sang ông bà ngoại bằng xe đạp đầu tiên nữa.
Còn với mình, đây là nơi mình chính thức trở thành người phụ nữ đúng nghĩa, tự lo toan sắp xếp cho một cái nhà thật sự riêng của mình.
Tự tay mình vẽ từng chiếc tủ góc, thiết kế sửa sang cái bếp, tự lắp mấy cái giá đựng rồi gây dựng cả cái "vườn treo Babylon" yêu thích. Hai mùa hè mình hí hửng hồi hộp đếm rồi ngóng để thu hoạch từng quả dưa thơm nức từ “vườn nhà”.
Mình chẳng phải đại gia, nhưng ăn rau nhà trồng đã là chuyện “bình thường như cân đường hộp sữa”.
Lần thứ 2 có con, nhưng ở ngôi nhà này mình mới thực sự học cách làm mẹ một mình, không có nhiều sự hỗ trợ của bố mẹ. Và còn một điểm nữa mà nói ra thì bố của Emil thích nhất, đấy là từ khi ở đây bệnh dỗi mạn tính của mình được đẩy lùi đáng kể.
Có gì đâu, cô con gái rượu và cái ban công đầy cây đầy hoa chính là thuốc chữa! Lúc nào ấm ức thì ra ngó cây, nhổ cỏ tưới hoa là quên hết liền.
Rồi còn bao nhiêu chuyện, bao kỷ niệm buồn vui, bao cái lần đầu tiên ở ngôi nhà đầu tiên của chúng mình nữa, kể sao cho hết bây giờ!
Ngôi nhà đã trở thành phần thân thuộc, cứ mệt là muốn về. Đi chơi xa cứ đến ngày thứ 2, thứ 3 là lại thấy khách sạn 5 sao với resort hoành tráng thênh thang cũng chẳng bằng cái phòng hơn 80m2 đầy đồ đạc lỉnh kỉnh giữa đất Hà Nội bon chen bận rộn.
Tự nhiên nghĩ đến lúc chia xa, lại thấy lưu luyến khó tả. Rồi lại nghĩ, giống như mình vẫn nói với Emil: “Con sư tử con muốn thành sư tử đầu đàn thì phải xa bố mẹ, xa khoảng rừng thân quen để kiếm tìm khoảng rừng rộng lớn của riêng nó…”.
Gia đình mình “lớn lên” rồi thì cũng chẳng ra ngoài quy luật đó được. Kỷ niệm gói ở trong tim, để nuôi dưỡng thêm tình yêu và sự gắn kết.
Bằng tình yêu chúng mình lại sưởi ấm, nhuộm hồng những ngôi nhà mới bởi rất nhiều kỷ niệm đẹp mình cùng nhau viết trong tương lai. Và để nhường ngôi nhà xinh đẹp đầy ắp yêu thương này cho một gia đình nhỏ nào đấy gắn bó.
Theo Hương Thảo (VietNamNet)