Câu chuyện số 1
Khi tới La Mã du lịch, tôi đã tìm đến hai con phố chuyên bán đồ cổ. Tôi vào xem từng cửa hàng một. Sau khi chọn được một cửa hàng nhỏ xinh xắn, tôi bèn vùi đầu xem những đồ điêu khắc và văn vật nhỏ nhắn. Rồi tôi hỏi giá ông chủ. Đó là một ông lão lớn tuổi tóc bạc trắng. Nhưng khi tôi đụng đến món đồ nào ông lão cũng đều lắc đầu quầy quậy, nói rằng không bán.
Tôi thắc mắc: "Sao lại không bán ạ?". Ông bèn nghiêm nghị nói: "Đây là cửa hàng của tôi. Cậu bước chân vào mà không thèm chào hỏi tôi lấy một câu nào, cứ tự tiện nhìn ngó, sờ mó hết thứ này tới thứ khác. Một lúc sau cậu mới hỏi tôi có bán hay không, thì tôi nói rằng tôi không muốn bán. Đơn giản là thế!".
Tôi lặng người. Một người đàn ông từng trải đã 54 tuổi, giảng viên đại học có tiếng, ứng xử tự nhận là khá chuẩn mực, ôn hòa; về bằng cấp, học thức lẫn kinh nghiệm sống, tôi được đồng nghiệp và các em sinh viên nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Thú thực, tôi khá tự hào về bản thân, và cũng có một ngấm ngầm đắc ý về sự thành công trong sự nghiệp của mình.
Vậy mà ở La Mã, một đất nước thấm nhuần văn hóa phục hưng này, vô tình lại trở thành một kẻ vô cùng khiếm nhã. Ông chủ cửa hàng đã khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi lúng túng như gà mắc tóc, cực kỳ xấu hổ, cực kỳ gai mặt, lúng túng xin lỗi ông lão bán hàng.
Một tiểu tiết nhỏ như lời chào, cái cúi đầu hỏi han thể hiện con người bạn. Nhưng, đa phần chúng ta cho rằng chúng ta ở "trên cơ" người khác, không cần phải thực thi những nghi thức, thói quen tối thiểu hiển nhiên ấy.
Câu chuyện số 2
Cậu bạn thân tôi, H. là một nghệ sĩ violin lừng danh. Tiếng tăm của cậu không chỉ gói gọn trong biên giới quốc gia mà còn thường xuyên có những buổi trình diễn lớn ở những sân khấu hàng đầu thế giới. Trong một lần họp lớp, nhân chuyện chúng tôi chụp ảnh "tự sướng" với nhau, H. kể về một tình huống dở khóc dở cười khi chụp ảnh với một bạn trẻ cách đây chưa lâu.
Chẳng là, lần đó, trong chuyến du lịch Châu Âu, khi cậu vừa bước vào cửa nhà vệ sinh thì bắt gặp một thanh niên mặt mũi sáng sủa, còn khá trẻ, chừng 22 tuổi. Cậu bất chợt chạy tới đứng trước mặt H., mắt sáng rõ, vẻ mặt hân hoan, hét lên: "Nghệ sĩ H. phải không ạ? Em nghe danh anh đã lâu giờ mới được gặp mặt. Em muốn một chụp bức hình kỷ niệm với anh ạ".
H. đồng ý với lời đề nghị kia, chỉ có điều cậu rất lúng túng. Vì lúc ấy cậu quả thực không thể kìm nén nổi "nhu cầu thiết yếu" của mình nên chỉ cười trừ, bước vội vào phòng vệ sinh. H. mở cửa bước ra, vặn vòi nước rửa tay, bất chợt quay sang vẫn thấy cậu ấy đứng nguyên tại đó. Thật chẳng lịch sự chút nào, lẽ ra cậu ấy nên đợi H. ở ngoài mới đúng!
Cậu sinh viên trẻ kéo H. ra một góc, khoác tay thân mật rồi bấm máy. Mặt H. méo xệch, trở tay không kịp thì cậu sinh viên nọ đã chụp xong rồi.
Cứ nghĩ sang xứ sở văn minh, người nổi tiếng như cậu sẽ không bị chú ý, ai dè cảnh dở khóc dở cười như vậy vẫn xảy ra - mà không chỉ một lần. Mấy cô cậu thanh niên hễ gặp mặt H. là giữ chặt lại, chụp xong kiểu ảnh là bỏ đi. Sau đó lại rất mãn nguyện khoe với bạn bè rằng: "Xem này! Tôi chụp ảnh với nghệ sĩ violin H. rồi đấy nhé!".
Chẳng phải là một người già nên tôi khắt khe với các bạn trẻ đâu. Những thói quen trở thành cơm bữa của các bạn trẻ, cho rằng chúng rất nhỏ nhặt, không đáng bận tâm. Nhưng, thực chất, các bạn trẻ nên nhìn nhận lại một chút. Nói nặng nề hơn, việc này chính là thể hiện sự thiếu tu dưỡng của con người.
Kỳ thực sự tu dưỡng không phải là thấu hiểu những đạo lý thâm sâu, to tát, mà được thể hiện ngay trong những thói quen sinh hoạt thường ngày, cũng là những tiểu tiết mà rất nhiều người chúng ta xem nhẹ.
Tu dưỡng con người từ những điều nhỏ nhặt
Dưới đây, xin mạn phép được viết ra là những điều tưởng chừng như rất nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày, hy vọng rằng chúng ta đừng xem nhẹ chúng. Bởi tuy nhỏ nhặt thôi nhưng có thể toát lên sự tu dưỡng của một người. Và các bạn có biết không, tất cả những con người vĩ đại đều khởi đầu bằng những tiểu tiết nhỏ. Không làm trọn vẹn những điều nhỏ nhặt, đừng vội mơ hão giấc mộng kinh bang tế thế, làm giàu hay thành công.
1. Khi nhân viên phục vụ bê đồ ăn ra bàn hoặc khi trả tiền tại quầy thu ngân hãy nói lời cảm ơn với họ.
2. Khi ra vào khu chung cư hay những nơi công cộng hãy giữ cửa giúp người khác để tiện cho họ ra vào, đặc biệt là những người có dắt theo trẻ nhỏ hoặc tay cầm đồ.
3. Giữ thang máy để người khác ra trước.
4. Khi đi qua đường hãy nghiêm túc chấp hành tín hiệu đèn xanh đèn đỏ. Nếu tắc đường thì hãy nhường lối cho người đi bộ.
5. Ăn cơm không nên chép miệng, gõ mâm, gõ bát, không lật giở đồ ăn, không chọn đồ ăn, không bỏ mứa.
6. Lịch sự với bảo vệ, lễ tân và nhân viên phục vụ. Tuyệt đối không được tỏ thái độ coi thường, hách dịch với họ. Khi nhận được sự hỗ trợ của họ tối thiểu cũng phải gật đầu, mỉm cười với họ.
7. Không nói tục.
8. Ở nơi công cộng, hãy để ý âm lượng, giọng nói và hành động của mình có ảnh hưởng tới người khác hay không.
9. Không dò la chuyện riêng tư của người khác. Không truy hỏi người khác nguyên nhân vì sao.
10. Khi nói chuyện nơi công cộng, cố gắng tránh những chủ đề tế nhị như tình hình gia đình, phương thức sống, thu nhập.
11. Khống chế cảm xúc của mình, khi xảy ra chuyện không lập tức đáp lại bằng những lời hằn học, hãy bình tĩnh, nhẫn nại.
12. Khi lái xe dưới trời mưa cần giảm tốc độ, hoặc đi chậm lại nếu thấy có người già, trẻ con, thú cưng ở phía trước.
13. Khi rời khỏi thư viện hay nơi công cộng hãy nhẹ nhàng xếp ghế trở lại vị trí ban đầu.
14. Khi đưa dao, kéo, hay những đồ vật có đầu sắc nhọn, hãy để mũi dao, mũi kéo hướng về phía mình.
15. Con gái khi đứng ngồi ở nơi công cộng cần khép hai chân lại, hoặc xếp sang một bên. Nếu mặc váy thì khi ngồi xuống cần để ý đến váy, tránh lộ liễu.
16. Khi đi bộ thì đi sang lề đường, nhường phần đường bên trong cho người khác. Đặc biệt là con trai, khi đi qua đường nên để con gái đi bên trong để bảo vệ họ.
17. Khi đeo tai nghe thì không nói chuyện với người khác. Nếu muốn nói chuyện thì hãy tháo tai nghe ra. Khi nghe nhạc nơi công cộng, không mở loa ngoài.
18. Khi đỗ xe hãy chừa lại lối đi cho xe cộ và người khác.
19. Khi nói hãy nhìn vào mắt người khác và mỉm cười. Khi người khác nói chuyện, đừng tùy tiện ngắt lời
20. Không tùy tiện bình luận người khác. Hãy tôn trọng sự khác biệt của họ dù có những điều khiến bạn cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc thì bạn không biết được người khác đã phải trải qua những gì.
21. Ở ga tàu, bến xe đông người hãy bỏ ba lô xuống. Hãy giúp người khác cất hành lý trên máy bay hay tàu hỏa.
22. Không tự ý sờ vào đồ của người khác, hãy tôn trọng sự riêng tư của họ, đùa vui một cách vừa phải.
23. Khi gặp phiền toái hãy nghĩ cách giải quyết, đừng oán trách hết người nọ tới người kia.
24. Khi bên cạnh có người quen, đừng cúi đầu chơi di động. Khi ăn cơm không nghịch điện thoại.
25. Không vứt rác bừa bãi, khạc nhổ lung tung.
26. Khi nhận quà của người khác hãy thể hiện sự trân trọng và biết ơn.
27. Không nhìn chằm chằm vào người tàn tật.
28. Khi họp mặt gọi đồ ăn hãy suy nghĩ tới khẩu vị của mọi người, hỏi xem có ai bị dị ứng thứ gì không, có ăn được đồ lạnh, đồ sống không.
29. Khi từ chối, hãy nói thẳng một chút, nhưng cần lịch sự, có hòa khí, không làm người khác tổn thương. Đừng ám hiệu gì không tốt, hãy mang tới hy vọng có thể thành công cho người khác.
Kỳ thực, từ xưa đến nay, có rất nhiều người vì "quên tiểu tiết" mà hỏng việc lớn, nhưng cũng có người vì một ý tưởng nhỏ mà trở thành vĩ nhân. Đời người chính là một dãy các việc nhỏ xếp lại cùng nhau, nếu kịp thời tích lũy, nắm vững kinh nghiệm thì những việc nhỏ tưởng chừng "vụn vặt" ấy lại có thể giúp ta hoàn thành đại nghiệp.
Vậy nên, chúng ta hãy bắt đầu từ những việc nhỏ, từ những điều thường bị gắn mác "tủn mủn" xung quanh mình. Biết đâu những thứ vụn vặt ấy lại giúp ta làm nên nghiệp lớn.
Theo Hoa Chanh (Trí Thức Trẻ)