Rau mọc khắp nhà, gà vịt, cá đầy ao, có khi cả tuần chị Hà Anh (Ba Vì, Hà Nội) không phải đụng đến ví tiền.
Trước đây chưa lấy chồng tôi sống quận Cầu Giấy, Hà Nội. Tôi làm nail trong cửa hàng của chị gái, mỗi tháng thu nhập 8 triệu đồng. Ngày ấy mức tiêu cực kỳ nhiều vì tôi là con gái độc thân, son, phấn, giày dép, quần áo tốn kém. Hầu như ngày nào tôi cũng tụ tập với bạn bè trà chanh, ăn uống. Cứ thích quần áo nào là tôi mua không cần nghĩ ngợi. Vì thế, tới trước khi lấy chồng, tôi không có được một tài sản riêng gì.
Lúc mới cưới năm 2016, vợ chồng tôi vẫn ở nhà ngoại ở trung tâm Hà Nội, tôi vẫn làm mức lương cũ, chồng lái xe trong quân đội, thu nhập tháng nào cũng từ 15 -20 triệu đồng. Tính ra hai vợ chồng thu được cả 25 triệu mỗi tháng, nhưng chúng tôi làm đâu ăn đấy. Lúc có con, thi thoảng bố mẹ phải phụ thêm.
Khi bé được 4 tháng, sức khỏe bố chồng tôi yếu. Hai vợ chồng tôi đắn đo mãi rồi quyết định về nhà nội ở Ba Vì sinh sống. Tôi lo lắng lắm phần vì mình còn ít tuổi chẳng biết cư xử sao cho đúng, phần vì sợ cuộc sống không thuận tiện, thiếu thốn, khó làm ăn.
Tuy thu nhập giảm hơn nửa nhưng cuộc sống ở quê không phải chi tiêu nhiều nên gia đình chị Hà Anh vẫn thoải mái với thu nhập của mình chồng. Ảnh minh họa. |
Lúc mới về, chồng tôi nhận nuôi một đàn lợn, gà, vịt. Anh biết tôi sợ những con ấy nên chỉ để tôi bán tạp hóa, trông con, cơm nước. Được một thời gian, chồng tôi tìm được công việc lái xe, thế là việc chăn nuôi đến tay tôi hết. Tôi phản đối ghê lắm vì sợ và không biết phải làm thế nào.
Mấy ngày đầu tôi phải đi găng tay, ủng, quần áo kín mít vì sợ gà vịt đụng vào người mình. Sau đó, tôi quen dần và chăm bẵm còn khéo hơn cả chồng. Buồn nỗi, đợt thu hoạch lại vào đúng dịp thịt lợn mất giá. Bị lỗ nặng, nên vợ chồng tôi quyết định không nuôi nữa.
Tôi có bầu lần hai, vừa chăm con, vừa bán tạp hóa để có đồng chi tiêu cho bản thân. Chồng lái xe được 9 triệu, tuy không tiết kiệm được, nhưng rủng rỉnh để chi tiêu gia đình tôi 4 người. Từ lúc về quê, tuy thu nhập chỉ còn 2/5 trước nhưng tôi chưa bao giờ có nỗi lo về tiền cả.
Sống ở quê gần một năm, tôi thấy nó chẳng đáng sợ như tôi từng nghĩ. Nhà tôi có rau, cá, gà, ngan, vịt đủ cả. Nhiều hôm làm việc về sớm, chồng lại vác cần câu ra suối, có hôm anh ấy câu cá nhiều đến mức ăn vài ngày mới hết. Trước đây ở Hà Nội mở mắt ra đã phải nghĩ nay ăn gì, mua gì, để đi chợ sớm có thực phẩm tươi ngon, lo lắng thực phẩm không an toàn, nhưng giờ thì cuộc sống trở nên đơn giản vì mọi thứ tự cung, tự cấp hết. Bữa cơm gia đình tôi rất ngon miệng.
Nhà tôi vẫn có wifi, điều hòa. Quan trọng nhất tôi đã thích nghi với cuộc sống ở quê có khi cả tuần không phải tiêu một nghìn nào, chứ như trước đây một ngày không tiêu tiền là tôi bứt rứt không chịu được.
Theo H.Anh (VnExpress.net)