Với những cặp đôi đang gặp bế tắc trong tình yêu, câu chuyện tình xúc động và đầy rẫy gian truân của Đỗ Thị Thu Thủy (41 tuổi, Hải Phòng) và Nguyễn Văn Bá (42 tuổi, Hà Tĩnh) chắc chắn sẽ đem đến cho mọi người một chút tin tưởng cùng sự an yên khi nhìn về cuộc sống.
Sinh ra và lớn lên ở Hải Phòng, có lẽ Thu Thủy sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc tròn đầy nếu như không gặp phải một tai nạn đáng tiếc khi còn nhỏ.
Năm ấy cô mới lên 2 tuổi, vào ngày Tết trẻ con hay đốt pháo ném vào nhà để nghịch ngợm, không may khi đó Thủy đang ngủ nên bị pháo nổ làm bỏng hết khuôn mặt, lại bị hoại tử hết các ngón tay và buộc phải cắt bỏ.
Ngay cả bàn chân cũng bị bỏng, co hết gân chân khiến việc đi lại của cô gặp khó khăn.
Nỗi đau khi còn quá nhỏ đã khiến cuộc đời sau này của Thủy rơi vào ngõ hẹp, bao tiền đồ đẹp đẽ bỗng chốc tiêu tan. Thủy lớn lên và mang trong mình nỗi mặc cảm tự ti, chẳng biết phải chia sẻ cùng ai.
Đến khi trưởng thành, cô cũng không dám nghĩ tới việc lấy chồng, bởi cô cho rằng sẽ chẳng có ai đủ can đảm chung sống với mình vì rất có thể sự khuyết tật của Thủy sẽ là gánh nặng cho họ.
Tuy vậy, nỗi khao khát được làm mẹ luôn thôi thúc, khiến Thủy đưa ra quyết định sẽ trở thành mẹ đơn thân. Cho dù hành trình đó đối với người thường còn khó, huống chi một người khuyết tật như Thủy.
Sinh được cậu con trai kháu khỉnh đáng yêu là một điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời Thủy. Cô cứ nhớ mãi những ngày tháng khó khăn khi tự mình vào viện sinh con, đẻ con ra mà không có sữa, cô phải “nuôi bộ” hoàn toàn.
Đến khi cháu tròn 6 tuổi, Thủy quyết định ra riêng, thuê nhà ở, vừa đi làm vừa nuôi con một mình. Điều an ủi duy nhất của cô đó là khi càng lớn, con trai càng giỏi giang, ngoan ngoãn lại rất biết thương mẹ.
Cuộc sống cứ như vậy trôi đi, thấm thoắt con trai đã lên tuổi 12. Và một ngày nọ, Thủy quen biết một người đàn ông đặc biệt đã khiến cả phần đời sau này của mình hoàn toàn thay đổi.
Cả xóm ai cũng bất ngờ khi hay tin Thủy lấy chồng, vào cái tuổi bốn mươi. Và càng ngạc nhiên hơn khi biết về hoàn cảnh thực sự của người mà Thủy lựa chọn.
Đám cưới đặc biệt khi chỉ có anh em và bạn bè thay chú rể đón dâu.
Anh là Bá, một chàng trai đến từ Hà Tĩnh, hiền lành chăm chỉ nhưng vì gặp một tai nạn khủng khiếp năm 19 tuổi đã khiến anh mất đi 95% sức khỏe, phải ngồi xe lăn vĩnh viễn.
Hai người quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn chung, anh cũng bị chấn thương cột sống.
Nói chuyện qua lại được một thời gian, hiểu được hoàn cảnh của Bá, Thủy thương anh vô cùng. Cô quyết định lặn lội từ Hải Phòng lên Hà Nội thăm anh đang điều trị ở bệnh viện.
Lần đó, anh bị loét vết mổ ở mông nên phải nằm sấp, khi gặp Thủy, đến việc ngồi đối diện với cô để trò chuyện, anh cũng không thể.
Cũng hôm đó, Thủy ở lại bệnh viện nguyên một đêm để chăm nom anh. Những lời hỏi han càng khiến trái tim cô bị bóp nghẹt vì thương cảm người đàn ông đứng trước mặt mình, 18 năm trời chịu đau đớn bệnh tật và cô đơn.
Khi Bá ra viện, Thủy lại tìm về Hà Tĩnh thăm anh. Sau chuyến đi đó, cô đã xác định rằng sẽ lấy anh làm chồng, mặc kệ cho gia đình ra sức phản đối.
“Tất cả đều vì hai chữ tình yêu, vì có lần anh nói rằng anh chỉ ước có một gia đình, có vợ có con như bao người bình thường khác. Chính điều đó đã khiến mình gạt bỏ tất cả để làm lại từ đầu, về làm vợ anh”, Thủy tâm sự.
Ngày đám cưới, Thủy mặc một chiếc áo dài màu đỏ duyên dáng, nhưng đứng bên cạnh cô không phải là Bá mà là các anh em cùng bạn bè của anh từ Hà Tĩnh ra Hải Phòng đón dâu hộ.
Thủy vẫn nhớ hôm đó là một ngày mưa to gió lớn, cũng là cơn bão to thiệt hại nặng nhất Hà Tĩnh, ô tô cũng không đi được, đến mức nhà anh cũng bị bão làm ảnh hưởng, sập cả nhà.
Cũng vì ngày cưới đặc biệt như thế mà những người hàng xóm với Thủy đều nói vui rằng: không ai có thể quên được ngày cưới của chị.
Chưa hết, đêm tân hôn, Bá bị đau bụng dữ dội, không tự chủ được mình, anh đại tiện cả cả giường làm nửa đêm cô dâu mới phải lọ mọ đưa anh đi tắm, thay chăn ga giường cho anh.
Một kỷ niệm mãi mãi không thể nào quên trong ngày về làm dâu Hà Tĩnh.
Cưới nhau 5 tháng thì Thủy đưa chồng đi viện tới 4 lần. Lần nằm viện lâu nhất là tới 21 ngày anh mổ sỏi bàng quang, hai vợ chồng phải ăn Tết ở viện.
Vốn có nghề cắt may, khéo tay lại có duyên ăn nói nên Thủy cũng kiếm được đồng ra đồng vào từ cửa hàng may nhỏ, mà cô mở tại quê chồng.
Thủy cứ cần mẫn vừa làm vừa chăm chồng đau ốm, con trai thì thường xuyên phải ngủ một mình ở nhà vì mẹ còn đi viện chăm bố.
Vì theo mẹ, con trai Thủy cũng phải chuyển trường từ Hải Phòng vào Hà Tĩnh. Tiền nong kiếm được cũng đều đổ dồn vào tiền thuốc men chăm sóc cho anh mỗi tháng. Nhưng trên tất cả, Thủy vẫn chưa một lần mất niềm tin sống.
Bởi ở bên cô còn là tình yêu lớn với anh, rồi sự thương yêu giữa hai bố con không chung dòng máu. Thủy kể, cậu con trai lớn rất thương bố, có lần nói chuyện, cậu còn ước sẽ có một chiếc xe lăn mới để bố tiện đi lại.
Cuộc sống với người khác sẽ là “khổ trăm bề” như vậy nhưng nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi của cô gái bé nhỏ.
Thủy từng hạnh phúc viết rằng gặp và cưới được chồng là điều khiến cô vô cùng hạnh phúc, sự tròn vẹn này đã khiến cô không còn tiếc nuối gì về một kiếp người nữa rồi…
Theo Thu Hương (Helino)