Ung thư máu - căn bệnh có thể nói là giống như "giấy báo tử" khiến cho không ít người phải sống trong khổ đau khi vừa phát hiện ra. Và trong bờ vực tai ương này, nếu những ai không may còn bị chính người mình yêu thương, người mình sắp cưới làm chồng bội phản như cô gái nào đó trong câu chuyện dưới đây, thì hẳn là quá bi kịch. Tưởng tượng, sự bội phản này có thể như một nhát dao, bồi thêm vào nỗi đau bệnh tật của cô gái, khiến cô ấy sớm rơi xuống nơi đáy vực thăm thẳm mịt mùng…
Nhưng đáng mừng là thay vì u uất, căm hận sống những tháng ngày buồn, cô gái ấy đã chọn đứng lên trên nỗi đau bị phản bội. Để rồi cùng với tình yêu của gia đình và một cái nhìn lạc quan hơn, cái kết tốt đẹp đã xảy đến với cô ấy. Cái kết này, nếu nói là có hậu thì không hẳn, nhưng ít ra nó cũng giúp nữ nhân vật chính nhận ra rằng trong bi kịch và tai ương cuộc đời, thứ mà bản thân mình cần nhất là gì.
Cùng xem hết câu chuyện mà cô nàng kém may mắn này đã kể và truyền cảm hứng cho không ít người trong một hội nhóm có rất đông thành viên trên mạng xã hội như sau:
"Mình chỉ viết bài này để nói rõ nỗi lòng và muốn tiếp động lực cho các bạn kém may mắn mắc ung thư nói chung. Mình năm nay 22 tuổi, phát hiện bất thường và đi khám tuyến huyện thì bác sĩ bảo: "Cô cũng không dám chắc về bệnh của cháu, cháu nên ra Hà Nội kiểm tra thì sẽ rõ hơn". Nghe đến đây thì bản thân thấy có gì đó không hề đơn giản, và cũng tự nghĩ lẽ nào mình bị ung thư máu rồi?
Ra ngoài người yêu (giờ là người dưng) hỏi: "Kết quả sao vậy em?". Bỗng dưng òa khóc như 1 đứa trẻ. Lúc đó tâm trí hỗn loạn lắm, lo lắng và hoang mang tột độ. Anh ấy chở mình về và mình khóc suốt dọc đường. Về đến nhà bố mẹ hỏi thì vẫn dấu, không dám nói thật vì sợ bố mẹ lo. Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, mẹ và mình ra Hà Nội kiểm tra thì kết quả là mình bị ung thư máu thật.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn cảm thấy…
Và những ngày điều trị bắt đầu, tóc rụng. Rụng từng chút và cuối cùng là không còn 1 cọng nào. Cứ mỗi lần chải tóc là lại khóc, đối với con gái tóc như sinh mạng vậy. Và rồi ảnh hưởng phụ của hoá chất làm cơ thể suy yếu, kiệt quệ, không ăn uống được gì hết. Nhưng điều mình buồn nhất không phải vì mình bệnh, mà là người mình yêu nhất, gửi trọn tình yêu và niềm tin lại là người vứt bỏ mình đầu tiên.
Ban đầu những ngày nằm viện, anh ấy cũng từ quê ra chăm nom động viên. Nhưng dần về sau thì xa lánh, những tin nhắn cũng từ đó thưa thớt dần. Mình cũng nghĩ, thôi thì bệnh này cũng không sống được bao lâu nữa, buông tay cho người ta tìm hạnh phúc mới. Mỗi lần nghĩ đến cảnh anh ấy cười với người khác mình như chết đi vậy. Vì 3 năm của con gái không phải ít, phải không?
Chúng mình dự định sẽ cưới vào cuối năm 2017, nhưng lại đổ bệnh giữa năm, gia đình anh ấy không chấp nhận nữa. Khi mình có ý định buông thì anh ấy cố tình níu, hứa hẹn dù có sao vẫn ở bên mình, mình tin vào những lời hứa đó. Nhưng lời hứa gió bay và con người thì phải tìm đến điều tốt đẹp cho bản thân, anh ấy nói chia tay vì gia đình ngăn cản. Mình đành chấp nhận để anh ấy ra đi.
Trở lại với căn bệnh, mỗi ngày phải nhìn thấy mẹ khóc, thực sự mình không chịu nổi. Có nhiều lần có ý định buông xuôi số phận, muốn chết, từ chối điều trị vì ý nghĩ chẳng sống được bao lâu nữa, có sống cũng không có ý nghĩa vì người mình yêu đã bỏ mình rồi, và cũng làm khổ gia đình thôi. Nhưng rồi nghĩ lại nếu chết, gia đình mình sẽ ra sao? Mẹ sẽ ra sao khi chỉ có mỗi mình đứa con là mình? Thế nên mình lại cố gắng chống chọi với căn bệnh, và niệm ý phải sống để cho những người bỏ rơi mình phải cảm thấy hối hận.
Nhờ trời và tổ tiên phù hộ, mình có kết quả tốt và được xuất viện. Khỏi nói ngày đó vui đến nhường nào. Nhưng điều làm mình không vui là hắn ta lại đến và ngỏ ý muốn quay lại, mình từ chối. Nhưng hắn cứ nài nỉ, và dùng mọi lý do để khiến mình chấp nhận quay lại bên hắn. Hắn lại hứa, lại nói những lời mật ngọt. Và cuối cùng thì hắn vẫn chọn nghe gia đình và đã đến với người khác, dành những lời dỗ ngon ngọt đó cho người khác.
Nhiều khi cảm thấy thật nực cười khi bỏ phí thời gian vào hắn. Ân nghĩa coi như chấm dứt. Kẻ phụ bạc thì đừng nên tiếc làm gì. Nhưng cũng từ đó, bản thân chẳng thể phát sinh tình cảm với ai, cứ lạnh nhạt. Có lẽ bởi vì sợ, sợ lại tổn thương mà chẳng thể mở lòng. Nhưng cũng bởi vậy mà bản thân trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn. Tự tạo niềm vui cho bản thân, sống vì gia đình nhiều hơn và tự chăm lo cho bản thân hơn.
Mình muốn nói với các bạn kém may mắn như mình rằng: Đừng quá suy nghĩ nặng nề về ung thư, bệnh có thuốc, sống chết có số và mình sống thì phải lạc quan lên. Chứ không nên nghĩ "ôi ung thư là hết đời", không phải đâu nhé. Mình ra viện được 1 năm và hiện tại vẫn khỏe mạnh. Cứ vui lên, tinh thần lạc quan sẽ đẩy lùi được bệnh tật. Chúc các bạn sớm bình phục và có cuộc sống mới tốt đẹp nhé!".
Theo Min (Helino)