Bà Dung đang hì hụi uống mấy viên thuốc trong căn phòng nhỏ ở viện dưỡng lão. Tay bà run run còn cái lưng thì khọm xuống gần nửa người, bà làm mọi việc hết sức từ tốn và chậm rãi. Ở nơi bà đang sống, có nhiều người già bệnh tật cùng hoàn cảnh. Nhưng chắc chắn, lý do bà tìm đến nơi đây cho quãng đời còn lại không giống ai. "Cuộc đời của bà dài lắm, khổ cả đời nên giờ chẳng còn lối thoát nào...".
"Nếu được quay lại là cô Dung của năm 35 tuổi, bà có chọn ông nữa không?" - Tôi hỏi.
"Không bao giờ. Bà không còn thương ông nữa, tình thương cũ bay hết rồi".
"Thời đó, thương nhiều hơn là yêu"
Bà Dung tên đầy đủ là Lưu Thị Dung. Người con gái gốc Thái Bình năm xưa giờ đã 88 tuổi, có một cuộc sống theo bà là tạm ổn tại viện dưỡng lão. Gặp khách đến chơi, bà cười tươi tít cả mắt như thể từng giờ từng phút mong ngóng có ai đó để tâm sự. Người đời vẫn hay lời ra tiếng vào về cuộc hôn nhân của bà. Không hạnh phúc, không con cái, không còn gì sau gần nửa đời người chung sống cùng chồng. Để đến cái nước cuối cùng này rồi phải bám víu vào viện dưỡng lão...
"Tôi mang cái tiếng bị chồng bỏ. Họ bảo chồng tôi ăn ở tốt thế mà, thì chắc hẳn là do tôi xấu xa hay như nào đó", bà Dung bắt đầu day day mí mắt nhớ lại những ngày tháng buồn tủi trước đây.
Bà lấy chồng năm 35 tuổi, âu cũng muộn hơn so với cái tuổi thời đó đáng nhẽ người phụ nữ nào cũng đã phải lên xe hoa. Người đàn ông bà gửi gắm cuộc đời trước đây cũng từng có một đời vợ. "Ông cắt đứt tình cảm với bà kia xong thì lấy tôi vào năm 1965. Tôi với ông làm cùng cơ quan nên quen biết nhau. Cái thời đó tình thương nhiều hơn là tình yêu. Chính là vì thương hoàn cảnh của ông ấy nên chúng tôi nên duyên vợ chồng, dù nhiều người đàn ông khác cũng ngỏ ý với tôi".
Sống được với nhau 3 năm thì ông bà phát hiện ra không thể có con với nhau được. Từ lúc ấy đúng ra phải nương vào nhau mà sống nhưng bà lại không có cảm giác đó. Bà bảo ông ở nhà chẳng bao giờ đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì. Có thời gian đau lưng, thì cũng vừa chịu đựng cơn đau vừa nấu cơm, quét nhà rồi làm tất tật mọi thứ. Đến lúc quá mệt mỏi vì phải gánh vác việc nhà, bà Dung đề nghị với chồng nên thuê người giúp việc đỡ đần nhưng ông không đồng ý. Bà mệt rồi khóc đến nỗi hai mí mắt sưng lên, phải nhập viện vì viêm mí trầm trọng. "Thành ra tình cảm vợ chồng cũng nhạt dần đi...", vì chẳng san sẻ đồng lòng đồng tâm.
Năm 1985, bà từng muốn chia tay nhưng do gia đình can ngăn nên bà ngậm ngùi sống tiếp, những năm sau đó, danh nghĩa vợ chồng nhưng hai người sống với nhau chẳng khác người dưng. Bà cứ âm thầm hy sinh, chịu đựng trong khi người chồng chẳng màng đáp lại.
Đau đớn buồn tủi, bà Dung từng nghĩ đến chuyện tự tử để giải thoát. Nhưng rồi lại thôi, bà bảo, bà còn những đứa cháu gọi bà là cô, thương yêu và chăm sóc bà hết mực, nên bà không đành lòng bỏ đi. "Mình chết thì chỉ khổ mấy đứa nhỏ nên chẳng dám nghĩ xa xôi nữa. 2 năm trời, đôi con mắt cứ đau nhức, sưng to vì nhiều lúc cực quá chỉ có khóc", bà nói.
Đệ đơn ly dị vào tuổi 84
Tháng 9/2014 - ở tuổi 84, những tưởng sau gần 50 năm chịu đựng, bà Dung chấp nhận cuộc hôn nhân này đến hết đời thì không, bà vẫn quyết định đệ đơn ly hôn ra tòa để "giải thoát" cho chính mình trong những năm tháng còn lại.
2 năm ròng rã đi đi về về để giải quyết các thủ tục pháp lý, cuối cùng, nhờ sự trợ giúp của các cháu, năm 2016, bà chính thức bước vào cuộc đời "độc thân" lần nữa. Năm ấy, bà đã 86. Không còn vướng bận chồng, lại chẳng muốn phiền đến các cháu, bà Dung xin vào viện dưỡng lão sinh sống.
Trước khi chia tay, bà chỉ có mỗi câu gửi chồng: "Tôi sống khổ lâu rồi, giờ tôi cũng không còn sức đâu phục vụ ông. Tôi xin rút lui, chia tay nhau để mỗi người đi con đường riêng cho thoải mái. Tôi hết thương ông rồi".
Sau ly hôn, giữa 2 bên gia đình không hề có bất cứ liên lạc nào với nhau. Thỉnh thoảng, bà Dung lại được vài người rỉ tai: "Thôi quay về với nhau đi, cho tuổi già còn có người bầu bạn". Đáp lại, bà chỉ khẽ bảo: "Tôi chịu đựng cả cuộc đời, giờ quay lại để tiếp tục khổ à?".
Sống trong viện dưỡng lão, bà Dung vẫn duy trì nếp sống quy củ như xưa. Sáng bà dậy sớm tập trường sinh dưỡng lão, đêm đêm trước khi đi ngủ còn xem ti vi rồi ngâm chân. Căn phòng nhỏ ở trên tầng 3 được bà dọn dẹp sạch sẽ và rất ngăn nắp. Bà tự chăm sóc mình, từ ăn uống đến tắm giặt mà không cần phiền đến các chị điều dưỡng.
"Ở đây sống thoải mái lắm cô à nhưng làm sao bằng được như ở nhà, có con có cháu. Buồn nhất có lẽ là lúc ốm đau".
Bà Dung vẫn muốn về quê cùng đoàn tụ với mấy đứa cháu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui bà lại sợ phiền chúng. Dẫu sao giờ đứa nào cũng đang hối hả với cuộc sống riêng. Nhưng bà cũng có lúc chạnh lòng, nếu có con, chỉ là "nếu" thôi thì dù có nghèo khổ, 2 mẹ con rau cháo nuôi nhau qua ngày bằng cái tình là quá đủ.
"Mình với con cũng được, thế thôi! Nhưng đời người ai cũng có tiếc nuối. Nhiều đêm không ngủ được, tôi buồn đến chết mất rồi lại suy nghĩ lung tung. Ở đây tôi ít bạn lắm, toàn các cụ bệnh, liệt chẳng có người nói chuyện nên phần lớn tôi trong phòng xem ti vi".
Giờ bà Dung đủ thứ bệnh tuổi già nên sức khỏe cứ bấp bênh. Bởi thế, bà có một mong ước mà cũng chẳng phải ước mong gì cho cam. "Sau này có bệnh tật gì cho dễ chết không nhỉ, thật ấy. Bệnh mãn tính thì thôi, cứ để dần dần tôi đi. Ông trời sẽ "lôi" đi thôi, còn ăn bồi dưỡng kéo dài thời gian thì tôi không muốn. Thôi trước mắt cứ sống một mình thế này đã!".
Đến cái tuổi xưa nay hiếm, bà vẫn cứ yên tâm vì sau lưng đã có mấy đứa cháu nhỏ. "Chúng nó dứt khoát bảo tôi, nếu không có lương hưu nữa thì các cháu cũng nuôi được cô, chắc chắn là thế".
Thỉnh thoảng mấy đứa nhỏ lại trêu bà: "Thế ở trong viện dượng lão bà đã có ai chưa?". Những lúc như này bà Dung lại cười hề đáp lại: "Cho tao cũng chả thèm nhé, chán ngấy rồi".
Trao đổi với chúng tôi, đại diện Viện dưỡng lão nơi bà Dung đang sống cho biết, bà vào đây đã 2 năm nay sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn. Khi đó, người thân của bà đã kể lý do đặc biệt gửi bà vào viện. Qua quãng thời gian buồn bã, bà Dung sống vui vẻ, lạc quan và yêu đời, được nhiều người mến thương.
Theo Minh Nhân (Trí Thức Trẻ)