Những ngày này, người ta nói nhiều nhất đến chiến thắng chấn động của U23 Việt Nam trước Iraq. Đã lâu lắm rồi, CĐV Việt Nam mới có một đêm không ngủ như vậy, đã lâu lắm rồi, những tiếng hò reo mới lại được phấn khích rền vang khắp các con phố ở mọi miền đất nước. Lâu lắm rồi, khán giả mới lại có một dịp để cùng khóc, cùng cười, cùng nhau hô to 4 chữ "Việt Nam vô địch" một cách đầy thiêng liêng và tự hào.
Cũng lâu lắm rồi mới có một ngày mà từ mạng xã hội cho đến ngoài phố, tất cả cùng có chung một niềm vui chiến thắng. Cả triệu dòng status chúc mừng, cả triệu những yêu thương được gửi gắm đến các cầu thủ của đội tuyển U23. Ngay cả những người bình thường chẳng quan tâm mấy đến bóng đá cũng được lây lan niềm vui ngọt ngào này.
Ấy vậy mà giữa những tiếng pháo tay ấy, những niềm vui trong sáng, đơn thuần ấy, vẫn có không ít những viên đá thô sần được ném một cách không thương tiếc. Lí do chỉ đơn giản là: "Đất nước còn bao nhiêu vấn đề, thắng một trận đấu thôi thì có gì là hay?"
Nhân danh phe tỉnh táo và nhìn thẳng vào hiện thực, không ít người tự cho mình cái quyền gạt đi niềm vui rất đỗi trong sáng của những người yêu thể thao, rồi lại "tát" vào mặt người khác bằng những vấn đề chẳng hề liên quan gì đến câu chuyện đang cần được bàn tới. So sánh dễ hiểu, thì chẳng khác gì khi một cháu bé đang vui đùa cùng chú gấu bông mới thì một ông cậu hay bà cô khó tính nào đó giật lại vì cho rằng "còn lắm bài vở thế kia, vui cái gì?" .
Suốt bao năm nay, chúng ta vẫn biết rõ cuộc sống quanh mình đang có những vấn đề gì, bản thân mỗi cá thể cần phải cố gắng ra sao, khắc phục thế nào. Chúng ta đã cố gắng, cộng đồng xung quanh cũng vậy. Mọi thứ đang tốt đẹp dần lên từng ngày, chúng ta không hề đứng yên một chỗ. Sự phát triển có thể là chậm so với góc nhìn của nhiều người, nhưng không có nghĩa là không có. Quan trọng hơn, những vấn đề đấy cần thời gian, cần thêm nhiều giải pháp chứ không phải chỉ là câu chuyện hô hào ngày một, ngày hai.
Hơn nữa, tình yêu của con người với một môn thể thao hoàn toàn không đáng bị lôi ra phán xét. Bóng đá không có tội. Niềm vui và lòng tin của những người hâm mộ bóng đá cũng tương tự như thế. Đó chẳng phải là ngủ quên trên chiến thắng, càng không phải là phủ hồng hiện thực. Nó là tình yêu thể thao, là sự phấn khích tột độ khi đội tuyển màu cờ sắc áo dành chiến thắng, là niềm vui trong sáng mà bất cứ ai, bất cứ cá nhân nào trong xã hội này, trong cộng đồng này đều xứng đáng được trải nghiệm.
Bởi thế, chúng ta vui vì niềm tin được bồi đắp. Chúng ta vui vì hãnh diện cho nước nhà. Chúng ta vui vì chiến thắng, thế thôi.
Những cảm xúc tự nhiên này chẳng phải lúc nào cũng có được. Bạn nhìn xem, đã bao lâu rồi tất cả chúng ta mới có được những khoảnh khắc cả đất nước rạo rực một niềm vui chung vì bóng đá như vậy? Rồi bao lâu trong một năm ta mới được nhìn thấy hình ảnh người người, nhà nhà ôm nhau khóc trong hạnh phúc, nấc nghẹn khi thốt ra hai tiếng "Việt Nam", với màu cờ đỏ bay phấp phới mọi nẻo đường, tất cả xuống đường - từ cụ già đến trẻ nhỏ.
Vậy thì tại sao chúng ta cứ phải tìm cách phủ đầu nhau bằng những suy tư, bằng những vấn đề vĩ mô chẳng hề liên quan gì đến cảm xúc hiện tại. Giọt nước mắt và những niềm vui trong câu chuyện này không có lỗi. Hay nói đúng hơn, những cảm xúc tự nhiên không bao giờ có lỗi. Bởi, ngày mai, sau khi những trận đấu này kết thúc, ai cũng sẽ phải tiếp tục lao vào để cố gắng, để tiếp tục tiến lên với cuộc sống của chính mình. Chúng ta sẽ lại tiếp tục làm việc, tiếp tục thay đổi, tiếp tục cố gắng để tranh đấu.
Và giữa những cuộc chiến hàng ngày đó, chúng ta vẫn cần những khoảnh khắc đẹp đẽ và hạnh phúc tột độ thế này, để được truyền cảm hứng, để được tiếp thêm sức mạnh sẵn sàng đương đầu với những thử thách cao hơn. Đó cũng là một cách, cũng là một động lực để chúng ta thay đổi cuộc sống xung quanh mình.
Vậy nên, trước khi có ý định công kích, ném đá, thì cũng nên phân biệt đúng sai và đặt bản thân vào vị trí của người khác trước nhất. Tỉnh táo và lên tiếng đúng chỗ cũng phần nào thể hiện nhận thức, cái tâm lẫn cái tầm của một người.
Giống như anh Trần Thăng Long - một Facebooker có tiếng đã nói trên trang cá nhân: "Nếu bạn muốn thay đổi xã hội, thì hãy chỉ trích đúng chỗ, hãy đấu tranh đúng vấn đề và tìm cách thay đổi xã hội tích cực hơn, đẹp đẽ hơn. Hãy trân trọng và lắng nghe cảm xúc, để hướng nó đến những thay đổi tốt đẹp. Gạt phắt và công kích cảm xúc chưa bao giờ giúp gì cho xã hội."
Thế nhé, chúc đội tuyển U23 Việt Nam sẽ có một trận đấu thành công vào chiều nay. Và chúc tất cả chúng ta sẽ tiếp tục được cùng cười, cùng khóc như vậy thêm nhiều lần nữa!
Theo Deluki (Trí Thức Trẻ)