Tập làm văn là một trong những môn học quan trọng của cấp Tiểu học. Những đề tài ở bậc học này thường mang chủ đề gần gũi, liên quan trực tiếp đến những gì các em nhìn thấy, nghe thấy hằng ngày. Không chỉ cần có những kiến thức cơ bản mà kết hợp với cách hành văn, vốn từ... nên việc một bài văn đạt điểm 10, không chỉ Tiểu học mà gần như cả cấp 2, cấp 3 cũng đều sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Và dĩ nhiên, bài văn của một học sinh lớp 5 tả về bố mình và được điểm 10 cũng không là ngoại lệ.
Theo đó, bài văn không kể theo kiểu thần tượng hóa người cha mà ngược lại, được em học sinh này tả theo hướng "thấy gì nói đó". Được biết bài văn này là của học sinh Anh Thư, sinh sống tại TP. Vinh, tỉnh Nghệ An.
Nguyên văn bài làm đạt điểm tối đa của em như sau:
Ai cũng bảo "người em yêu nhất là mẹ và người yêu mẹ nhất là em" nhưng em cho rằng điều đó không đúng. Người em yêu nhất là bố và bố là người yêu em nhất. Bố em là Nguyễn Kế Hiếu, 42 tuổi.
Bố em có dáng người thấp đậm, với cái bụng to khác bố người ta bụng thon 6 múi… Bố nhà người ta trán cao, hiểu biết rộng dài, bố em đây trán dô, siêu "lầy". Bố nhà người ta mắt ánh lên sự nghiêm nghị, bố em đây mỗi khi làm sai là mắt láo liên như quạ vào chuồng lợn. Bố nhà người ta môi bặm lại nghiêm túc, bố em miệng chỉ có cười suốt ngày.
Bố nhà người ta tài giỏi, độc lập, vợ con nể phục, bố em đây bị vợ mắng suốt ngày để rồi tối đến rủ em lên giường ngủ sớm, nhưng thực ra là hai bố con trùm chăn nói xấu mẹ. Bố nhà người ta được cấp dưới ngưỡng mộ, bố em đây làm tài xế, xe ôm cho các cô, các bác. Bố em còn thua xa bố nhà người ta.
Nhưng bố em sẵn sàng ký vào bản kiểm điểm của mẹ em mà không mách mẹ, sẵn sàng che giấu khuyết điểm của em, sẵn sàng nghe cuộc gọi phê bình của cô, sẵn sàng thức đến 3, 4 giờ sáng đợi em làm bài xong và đi ngủ, sẵn sàng ngồi bên em "cày" toán khó mấy tiếng đồng hồ, sẵn sàng thức dậy sớm mỗi sáng để gọi em dậy mặc dù bố còn thèm ngủ hơn em, sẵn sàng nhường cho em miếng trứng cá ngon lành mà bố rất thích, sẵn sàng cho em mượn iPad vào cuối tuần với lý do "cho nó giải trí thêm chút", sẵn sàng đánh xe đến lớp đón em cho dù phải bỏ một buổi họp quan trọng, sẵn sàng tấu hài với em, tán chuyện linh tinh cùng em để "giúp nó giảm stress".
Bố em rất khéo năn nỉ mẹ đừng đánh em, hoặc nhận tội thay để em không bị mẹ mắng. Mấy câu ấy thường chỉ là mấy câu như: "Khiếp sáng sớm đài đã hát dân ca, cải lương hay vọng cổ rồi à?", "Trời đánh còn tránh miếng ăn nhé!", "Ê, hình như có Giọng hát Việt rồi kìa!",… đủ để nhắc khéo mẹ và em thoát nạn.
Nói thế thôi nhưng đối với em, một người bố như thế là tất cả rồi. Bố chả bao giờ khiến em buồn hay khóc. Bố luôn là anh hùng giải cứu em khỏi những trận lôi đình của mẹ, giúp em yêu Toán như xưa, giúp em đi học đúng giờ,…
Cảm ơn bố rất nhiều! Con chúc "Papa" luôn mạnh khỏe, sớm hết bệnh tiểu đường và sống lâu mãi với chúng con, "Papa" nhé!
Rõ ràng, nếu đọc hết nguyên bài văn của em học sinh, người xem sẽ không chỉ bật cười mà còn đâu đó là sự cảm động, ghen tỵ với cô bé vì tuy ông bố này được miêu tả một cách trần trụi nhưng có thể thấy, qua những hành động thường nhật chứng tỏ ông tâm lý với vợ và con cái như thế nào.
Bài văn được cô giáo khen ngợi: "Bài viết của em đã đưa cô gặp một ông bố (một người) hội tụ mọi điều xấu và tốt có thể có. Điều mà cô ngưỡng mộ nhất ở ông ấy là cái tình của người cha với con và cái tình của con đối với ông ấy. Bài viết có tài trong sử dụng phép đối sánh để làm bật lên hình ảnh ông bố. Cách tổ chức đoạn, bố cục chặt chẽ. Điểm 10 nhé, trò yêu!"
Lộc (Nguoiduatin.vn)