Nếu đang ở độ tuổi dưới 25, đây chính xác là nội dung bạn nên tham khảo. Bởi nếu trên 25, có thể lúc này bạn có 1 công việc ổn định nhưng lương thấp, có thể bạn có 1 gia đình nhưng phải chạy ăn từng bữa, có thể bạn có chỗ để chui ra chui vào nhưng phải trả tiền thuê nó hàng tháng.
Khi bạn trên 25 tuổi và đã có gia đình thì việc thay đổi sẽ rất khó khăn. Lúc này nó không còn là chuyện cá nhân nữa. Tất cả mọi hành động của bạn đều ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng bữa ăn của gia đình bạn.
Thế nên, làm thế nào để thoát nghèo thì dưới 25 chắc hẳn phải là độ tuổi phù hợp nhất.
Như thế nào là giàu?
Theo cách định nghĩa thông thường nhưng phổ biến, kiểu như phải có nhiều tài sản thì mới giàu. Tôi nghĩ số tài sản mình sở hữu chỉ là hạt cát ngoài sa mạc so với người khác.
Nhưng theo cách định nghĩa sự giàu có trong cuốn The Millionaire Next Doorcủa Thomas J. Stanley thì có chút khác biệt. Tác giả định nghĩa: Giàu có = Tài sản x Số năm lao động còn lại.
Ví dụ một người 20 tuổi thu nhập cao, sở hữu 1 ngôi nhà và 200 triệu trong tài khoản. Tôi nghĩ đó là một người giàu. Bởi vì thu nhập của anh ta sẽ tăng theo năm, và quan trọng là tuổi đời lao động của anh ta còn rất dài.
Nhưng với một người 70 tuổi có thu nhập tương tự. Cũng sở hữu 1 ngôi nhà và 200 triệu trong tài khoản giống hệt vậy. Lúc này bạn nghĩ ông ta có giàu có không?
Tất nhiên là không. Bởi vì tuổi đời lao động của người này gần như bằng 0 rồi. Ngân hàng thường hạn chế người trên 55 tuổi vay cũng vì lý do đó.
Bạn thấy đấy, nếu còn trẻ và tuổi đời lao động còn dài, đồng nghĩa với cơ hội thoát nghèo, cơ hội thay đổi cuộc đời của bạn là rất lớn. Nhưng thử đặt lại câu hỏi một chút, đó là bạn có thực sự muốn thoát nghèo không?
Ai chả có lúc nghèo, có gì phải xấu hổ?
Nghèo là khi bạn luôn tránh mặt bạn thân khi ăn sáng. Bởi với số tiền ít ỏi trong túi, bạn thà nhịn ăn sáng luôn cho xong.
Nghèo là khi cầm được ít tiền, bạn muốn mua tất cả những thứ mình ao ước lâu nay. Ngay cả khi đó chỉ là thứ bình thường người khác dùng hàng ngày.
Nghèo là trước ngày thi đại học, bạn phải ngủ ngoài quán nét thay cho nhà nghỉ. Bởi bạn không có nổi 100 nghìn trong túi.
Đoán xem, tôi đã trải qua tất cả những thứ kể trên một cách triền miên và dị tật. Thú thực, nó chả có gì sung sướng, ngay cả việc kể lại cũng vậy. Và tôi nghĩ đó chưa phải là cái vực quá sâu của sự nghèo khổ.
Nhưng có gì đâu mà phải xấu hổ? Tôi chẳng có gì phải xấu hổ với những việc mình từng làm và trải qua. Tôi còn cảm thấy tự hào vì không ngờ cuộc sống của mình cũng đầy màu sắc, đầy hào hứng, đầy trầm bổng như vậy.
Tại sao dám nghĩ lớn lại là cách giúp bạn thoát nghèo thành công?
Nếu thất bại trong việc triển khai, áp dụng thực tế thì đó là chuyện hết sức bình thường. Làm gì có ai làm đúng ngay từ những lần đầu. Đúng không nào? Nhưng thất bại ngay từ trong suy nghĩ thì đó lại là chuyện khác. Lúc này bạn không những không thể thoát nghèo mà bạn còn hết cả thuốc chữa.
Ngược lại, tôi muốn bạn hãy nghĩ lớn hơn, nghĩ xa hơn, nghĩ khác biệt hơn. Chỉ khi nghĩ như một người thành công, bạn mới thành công được. Chỉ khi nghĩ như một người sung túc, bạn mới ngày càng trở nên sung túc.
Đó là lý do tại sao tôi luôn khuyên bạn đọc những cuốn sách về tư duy triệu phú. Như Donald Trump từng nói, "Tôi không hy vọng sau khi đọc xong cuốn sách ‘Làm thế nào để trở thành tỷ phú’, bạn sẽ trở thành tỷ phú. Nhưng chỉ cần bạn hấp thu được 1/10 cuốn sách này, cơ hội trở thành triệu phú, hoặc đa triệu phú (multi-millionaire) là hoàn toàn có thể."
Tôi thích những người chịu học hỏi như vậy. Chứ những người ngăn cản, gàn dở bạn, kiểu như: "Đọc mấy cuốn sách đó có khiến ông trở thành triệu phú được đâu?" Đó chính xác là những người biết tất cả, những người tư duy thất bại. Bạn không nên nghe những người như vậy nói.
Câu chuyện phỏng vấn của tôi
Nhớ lần phỏng vấn ở một công ty internet nọ. Đó là một công ty nhỏ, còn tôi lúc đó cũng chỉ là một thanh niên mới ra trường đang thất nghiệp.
Cũng như tất cả những buổi phỏng vấn khác. Sau khi trả lời những câu hỏi đề ra, cuối buổi vị giám đốc nói: "Em có câu hỏi nào muốn hỏi công ty không?"
Lúc này, bởi vì đã học những kiến thức về chinh phục từ trước. Thế nên tôi cũng biết vận dụng đôi chút cho cuộc sống của mình. Tôi trao đổi người giám đốc mà không chần chừ.
"Em thấy thu nhập công ty mình chủ yếu từ Adsense (Tên Google Ads ngày đó). Vậy với thu nhập hàng tháng như vậy thì có đủ trả lương nhân viên không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến vị giám đốc hơn tôi 10 tuổi bối rối. Nhưng tôi nghĩ câu trả lời của anh ta cũng rất thuyết phục.
"Với 300.000 người truy cập hàng ngày thì công ty sẽ trích một phần thu nhập để trả lương nhân viên. Hơn nữa công ty cũng có nhiều nguồn thu nhập khác. Thế nên đó không phải là mối lo của công ty lúc này."
"Wow, trước đó tôi không nghĩ có tới 300.000 người truy cập website mỗi ngày. Quả là một con số đáng sửng sốt!"
Rồi công ty cũng có cuộc kiểm tra đầu vào. Tôi cùng chừng 20 bạn khác làm bài thi test. Tôi nhớ chưa hết giờ mà mấy bạn bên cạnh đã làm xong, nhìn tôi với ánh mắt kiểu như "Dễ thế mà làm mãi vẫn chưa xong à?"
Rồi thời gian cũng hết, tôi nộp bài lúc còn dang dở và ra về. Nghĩ bụng, "Trượt là cái chắc!"
Cuộc đời trớ trêu..
Mấy ngày sau khi đã bắt đầu quên mất tên công ty đó rồi thì bất ngờ tôi nhận được mail trúng tuyển. Cuộc đời thật trớ trêu và luôn bắt chúng ta phải lựa chọn. Ngày nhận thử việc cũng là ngày tôi định phỏng vấn ở một công ty khác nghe có vẻ đẳng cấp và thú vị hơn.
Nhưng thôi tôi nghĩ mình đã chán mấy trò phỏng vấn, chán phải nói những lời làm người khác hài lòng. Thế nên sau cùng tôi gác lại mọi thứ và nhận việc.
Ngày đầu tiên đi làm. Thật ngạc nhiên, tôi là người duy nhất trong số 20 người phỏng vấn ngày hôm đó được chọn.
"Tại sao lại như vậy?" Lúc đó tôi tự hỏi. Tôi nghĩ phải có đến 5 ứng viên như mình được chọn chứ.
Nếu dựa vào bài kiểm tra đầu vào để lựa chọn, tôi nghĩ đó là sự vô lý hoàn chỉnh. Tôi tin rằng lý do mình được chọn, không gì khác ngoài câu hỏi đặt ra khiến vị giám đốc cảm thấy bối rối.
Đến bây giờ khi đã ngoài 30, đầu óc không thực sự nhanh nhạy với những thứ mới. Tôi mới nhận ra mình cũng như vậy. Mình cũng như những người giám đốc, những người địa vị cao. Tất cả chúng tôi đều rất thích thú với những nhân viên có khả năng đưa ra cho mình những ý tưởng mới, những suy nghĩ lớn lao, hoặc thậm chí là những công cuộc cải cách mang tính điên rồ.
Trong khi nếu bạn chỉ luôn nói những điều họ biết, những điều mà họ nghĩ đến hàng ngày. Thực sự thì bạn không thể nghĩ tốt hơn họ được đâu. Bởi họ có sự thông thái, và bởi đó là business của họ nên sự quan tâm của họ cao hơn bạn. Nếu chỉ nói những gì họ biết, bạn có thể là nhân viên mẫn cán. Nhưng sẽ khó để bạn trở nên đặc biệt trong mắt người đứng đầu.
Đó là những bước đi đầu tiên của tôi trong việc dám nghĩ lớn. Từ đó những suy nghĩ của tôi cứ lớn dần theo năm tháng. Tôi luôn có lý do để biện minh cho những khao khát của mình. Đầu tôi luôn có chỗ trống để ngày càng nghĩ lớn hơn, xa hơn.
Dám nghĩ lớn, đó là điều đầu tiên bạn nên làm để thoát nghèo. Không ai đánh thuế ước mơ và suy nghĩ của bạn. Thế nên đừng để những song sắt vô hình nào đó cản trở bạn.
Hãy tin rằng rồi một ngày mình có thể làm được 100 triệu/tháng.
Hãy tin rằng rồi một ngày mình sẽ có văn phòng riêng.
Hãy tin rằng rồi một ngày mình có thể có nhà lầu, xe hơi, vàng chất đầy tủ.
Hãy tin rằng mình có thể chu cấp cho con cái một nền tảng giáo dục tốt và tuyệt vời nhất.
Hãy tin rằng mình có thể. Suy nghĩ là thứ quan trọng nhất của bạn. Đừng để ai đó dẫm đạp lên nó.
Hãy tin và hãy bắt tay hành động ngay lập tức đi, bạn trẻ!
Theo Lai H. (Trí Thức Trẻ)